Bạch Vũ Hải phút chốc không suy nghĩ chỉ một mạch chạy đến trường học, giống như thiêu thân lao vào ánh sáng, cậu muốn lao vào lòng Dạ Tinh Hàm, hưởng thụ hơi ấm đặc biệt từ hắn.
Hiện tại đang là giờ học, Bạch Vũ Hải một mạch chạy từ nhà đến, ngơ ngác đứng ở cổng trường, mới nhận ra một sự thật phũ phàng.
Nhà trường rất khắt khe trong việc quản lí ra vào trong trường, cậu không có thẻ học sinh, không mặc đồng phục, trên người không đem theo bất kì thứ gì có thể chứng minh cậu là học sinh cao trung.
Chẳng lẽ chỉ có thể đứng đây chờ chết?
Bỗng két một tiếng, Bạch Vũ Hải thấy có bóng người bước ra sau rào chắn của trường học, cùng với đó là tiếng "Đi cẩn thận." của bác bảo vệ.
Là bóng người cậu mong nhớ đến sắp phát khùng.
"Dạ Tinh Hàm!"
Không đợi hắn phản ứng lại, Bạch Vũ Hải đã bước đến kéo hắn đi.
Những lời định nói cũng bị nuốt lại vào trong, Dạ Tinh Hàm nắm chặt lấy bàn tay của cậu, cảm nhận chút hơi ấm hiếm hoi.
Bạch Vũ Hải đúng là sinh ra để khắc hắn mà.
Ánh mắt nóng bỏng đặt trên người cậu không chút nào che giấu.
Đôi mắt của Dạ Tinh Hàm hơi híp, không hề động đậy mà quan sát cậu.
Trời bên ngoài đã sớm bị ánh hoàng hôn bao phủ, tiếng chuông tự học buổi tối vang dội, hai thiếu niên bước đi về phía vườn hoa cạnh trường học.
Trời có chút tối, trong rừng cây cũng không có đèn, hai người một trước một sau bước đi, quần áo thỉnh thoảng bị những cành cây cọ xát vang lên tiếng xào xạc, lầu dạy học ở phía xa được thắp đèn sáng trưng, bọn họ cứ vậy mà đi dọc theo con đường nhỏ đến chỗ sâu nhất của vườn hoa.
Đến giờ khắc này, Bạch Vũ Hải mới chân thực cảm nhận được sự căng thẳng, lưng lạnh toát.
Đưa người đến đây rồi, tiếp theo phải nói như thế nào, cậu vẫn chưa có nghĩ qua...
Không có ai mở miệng trước, thời gian tưởng chừng như cứ thế mà dừng lại.
"Dạ Tinh Hàm."
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đầu ngón tay đều trở nên tê dại.
Bạch Vũ Hải nhắm mắt lại, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Tớ thích cậu.
Vô cùng thích cậu."
Càng nói giọng càng nhỏ lại, đỏ mặt tai hồng, nhưng ánh mắt sáng như sao vẫn luôn dũng cảm nhìn thẳng vào Dạ Tinh Hàm.
Ngưng trọng, kinh ngạc, mừng rỡ, không tưởng tượng nổi...
Hóa ra khi tận mắt tận tai nghe người mình thích nói lời yêu lại có thể đồng thời chứa đựng nhiều loại cảm xúc đến thế, còn có rất nhiều cảm xúc mãnh liệt khác cậu không thể lý giải, chúng nó không ngừng cuộn trào, sau đó lại nuốt chửng lẫn nhau.
Dạ Tinh Hàm hoàn toàn choáng váng, đầu óc đều quay cuồng cả lên.
Hắn tiến lên phía trước từng bước một, đem cậu ôm vào lòng.
"Thích đến mức nào?"
Tựa như một lần nữa muốn khẳng định mình không nghe nhầm, Dạ Tinh Hàm lên tiếng.
Một tay hắn nắm lấy cổ tay cậu, tay còn lại khoác lên vai, lực tay rất mạnh, bóp đến mức khiến Bạch Vũ Hải đau đớn không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!