"Hàm Hàm..."
Dạ Tinh Hàm khẽ mở mắt phượng, đôi mắt đen thẳm như vực sâu không đáy, nhìn người trước mặt, thoáng nhíu mày:
"Dì xuống dưới trước đi."
Bên cạnh giường, người phụ nữ độ ngũ tuần mặt mày phúc hậu mỉm cười:
"Hiếm lắm mới thấy con ngủ nướng.
Đừng thức khuya quá.
Có bận gì thì cũng nên giữ gìn sức khỏe."
Dạ Tinh Hàm nghe vậy xoa mi tâm, xuống giường đi dép.
"Con hiểu."
Trong cái nhà này, chỉ có dì Hoa là đối xử tốt với hắn nhất, ít nhất thì dì thật lòng thật tâm chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn.
Hắn kén ăn, dì đều sẽ ghi nhớ thứ hắn ghét, hắn không thích đi học, dì sẽ ở bên nhẹ nhàng khuyên nhủ, hắn bị sốt, không kể ngày đêm, dì sẽ tận tình chiếu cố...
Hắn chỉ có người thân duy nhất là dì Hoa.
Đợi dì khép cửa đi khỏi, Dạ Tinh Hàm mới chậm chạp đi vào phòng bên cạnh.
Đến khi hắn thay đồng phục xuống nhà, dưới bàn ăn đã có hai người ngồi.
Một người là ba hắn, đỉnh cao danh vọng, người còn lại là mẹ kế, chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng.
Hai người bọn họ không thích hắn.
Ba hắn coi hắn là đồ vật giữ chân mẹ ruột hắn, nhưng người đã đi, hắn cũng không còn tác dụng.
Mẹ kế vẫn luôn khao khát người đàn ông này, đương nhiên không thích đứa con chính thất là hắn.
Dạ Tinh Hàm trong mắt hai người họ hoàn toàn vô hình.
Hắn chậm rãi từng bước đến bàn ăn, mở miệng chào hỏi cho có lễ:
"Chào buổi sáng, ba, dì."
Mẹ kế khẽ nhăn mày, cái khuôn mặt đầy phấn son của bà tỏ ra khó chịu, liếc hắn một cái, lại lén nhìn Dạ Cố Quân, nói:
"Tinh Hàm, ta biết con chưa thể chấp nhận ta, ta không trách con, ngồi xuống ăn sáng đi."
Không chút xấu hổ, ở trước mặt ba hắn diễn cảnh mẹ hiền con thảo.
Âm thầm phỉ nhổ trong lòng, Dạ Tinh Hàm ngồi ở phía ngược bà, ăn qua cơm sáng, vội vàng đeo cặp ra cửa.
Hôm nay buổi sáng mặt trời so với mỗi ngày hình như chói mắt hơn, chói đến mức hắn chỉ muốn nó có thể thiêu hắn, giúp hắn thoát khỏi cuộc sống này sớm một chút.
Dạ Tinh Hàm đạp xe, cảnh vật lướt qua nhanh như gió, hắn đến trường cũng vừa đúng lúc.
Dắt xe bước qua cổng trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn.
Dạ Tinh Hàm không để ý đến lời bàn tán của lũ người thấp kém, dứt khoát đi thẳng.
Nặng nề từng bước đến lớp học, Dạ Tinh Hàm mở cửa phòng học, bình thản đứng trước bục giảng, không lạnh không nóng giới thiệu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!