Chương 8: (Vô Đề)

Thái hậu xoa mi tâm, thở dài:

"Không biết có phải ta đã già hay chăng, mà càng ngày càng mong con cháu thuận hòa. Đứa nhỏ ấy… mẫu phi đã mất, cũng chẳng còn nơi nương tựa."

Lan Đình cô cô khẽ nói:

"Hiện giờ, người mà Ngũ hoàng tử có thể dựa vào, chỉ có người mà thôi."

Gần đây, Hoàng Thượng thân thể suy nhược, ngôi vị Thái tử vẫn chưa được quyết định.

Trong triều ngoài cung, sóng ngầm dậy lên.

Các phi tần, hoàng tử lần lượt dâng lễ, nhân danh sinh thần Thái hậu, mong người ngầm ban ơn che chở.

Song Thái hậu chưa từng là kẻ thêu hoa trên gấm.

Người chỉ thích

"giúp người lúc hoạn nạn".

Độc nhất vô nhị.

Trong Phật đường, ngoài ta, còn có Cố Cửu Uyên.

Ta vẫn như trước, tụng kinh Diệu Pháp Liên Hoa.

Thái hậu thì cầm danh sách quan lại, giảng giải từng người một cho Cố Cửu Uyên nghe.

Hắn cung kính nghe lời, còn hầu hạ Thái hậu uống thuốc, trở thành hình mẫu của một đứa cháu trai hiếu thuận, hiền lương.

Ngày sinh thần năm ấy, Thái hậu thân chinh dẫn Cố Cửu Uyên an tọa trên vị trí tôn quý.

Khắp đại điện xôn xao như nước vỡ bờ, song Hoàng Thượng vẫn ngầm gật đầu đồng ý.

Ánh mắt ta dõi theo Cố Cửu Uyên, thấy hắn ứng xử chu toàn, lại múa kiếm chúc thọ, thân pháp uyển chuyển tựa mây trôi nước chảy.

Thiếu niên dung mạo tuấn tú, dáng vẻ múa kiếm như dạo bước trên đường trải đầy cung đàn khúc nhạc, cử chỉ ung dung mà khí phách bẩm sinh.

Ta sớm biết hắn chính là thanh kiếm ẩn mình đã lâu, một khi xuất vỏ, át sẽ kinh động thiên hạ.

Ánh mắt Thái hậu nhìn hắn đầy hài lòng, Hoàng Thượng thậm chí còn muốn thử tài hắn ngay tại chỗ.

Về binh pháp, văn chương, ứng đối trôi chảy như suối chảy, khiến Hoàng Thượng liên tục gật đầu tán thưởng.

Khắp hội trường, dù là khuê nữ quyền quý hay thế gia công tử, ánh mắt đều đổ dồn về hắn.

Ta còn nghe thấy những tiếng xì xào khe khẽ:

"Đây chính là Ngũ hoàng tử sao? Sao trước giờ chưa từng gặp qua?"

"Dung mạo xuất chúng, hẳn là thừa hưởng phong hoa của Lâm phi nương nương thuở sinh thời."

"Suỵt, chớ để Cửu công chúa nghe được, mẫu phi của họ vốn là kẻ thù không đội trời chung."

Cửu công chúa khoác váy vàng nhạt, ngồi ở bên phải, thần sắc không vui, giữa đôi mày vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như kiếp trước.

Đây là lần đầu ta gặp nàng sau khi sống lại.

Từ khi ta vào cung tụng kinh Phật cho Thái hậu, nàng nhiều lần mời ta thưởng hoa, uống trà, nhưng đều bị ta khéo léo từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!