Chương 4: (Vô Đề)

Gương mặt đã tiều tụy vì bệnh tật, vậy mà khi nhắc đến Hoàng Thượng, đôi mắt bà lại ánh lên nét ngây thơ như thuở thiếu nữ.

Cố Cửu Uyên quay mặt đi, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn, ta thấy mà lòng chợt nhói.

Ta vỗ nhẹ tay bà, dịu dàng dỗ dành:

"Hoàng Thượng mong người an dưỡng thân thể, thuốc thang uống đều đặn. Đợi người khỏe lại, ngài ấy tự nhiên sẽ đến thăm."

Lâm phi lại lẩm bẩm đôi câu, rồi chìm vào giấc ngủ.

Dưới mái hiên, gió lạnh như lưỡi d.a. o cứa vào da thịt.

Mạch tượng của Lâm phi vẫn vương vấn trong lòng ta, khó mà mở miệng.

Cố Cửu Uyên như thấu tỏ tâm sự, trầm giọng nói:

"Tống cô nương, cứ nói thẳng."

Ta khẽ thở dài:

"Chỉ e Lâm phi nương nương khó lòng qua khỏi mùa đông này."

Cố Cửu Uyên nhắm mắt, hồi lâu sau mới mở miệng:

"Đối với bà, có lẽ cũng là một sự giải thoát."

Ánh nến leo lét, bóng dáng thiếu niên in xuống nền đất, nhỏ bé đến cô độc.

Ta không kìm được mà hỏi: Vậy còn ngài?

Hắn nhìn ta, đôi mắt đen láy thoáng nghi hoặc: Ta?

Ta nén nỗi chua xót, khẽ hỏi:

"Nếu như ngài cuối cùng trên đời này quan tâm đến ngài cũng bỏ ngài mà đi, ngài sẽ làm sao?"

Hắn sững lại, hồi lâu mới thản nhiên đáp:

"Trước kia thế nào, sau này vẫn vậy."

Ta lắc đầu:

"E rằng ngài khó tránh khỏi số mệnh."

Càng lớn, bất kỳ hoàng tử nào có tư chất đều không thể tránh khỏi vòng xoáy tranh đoạt ngai vàng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:

*Nếu:

👉Truyện của tui hợp gu bạn

👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó xứng đáng với tiêu chuẩn của page*

Dù không muốn tranh, những đớn đau, tủi nhục đã trải, về sau chỉ càng dữ dội hơn.

Thậm chí, tính mạng khó giữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!