Thái hậu chỉ hờ hững liếc mắt, rồi gọi Lan Đình cô cô.
Bảo hắn về đi.
Ta cùng Lan Đình cô cô bước ra ngoài.
Tuyết rơi dày đặc, gió thổi lạnh buốt, suýt nữa khiến ta không thể mở mắt.
Cố Cửu Uyên vẫn quỳ dưới trời tuyết, cả người đã cứng đờ, phủ kín một tầng tuyết trắng.
Lan Đình cô cô cất giọng uy nghiêm:
"Thái hậu truyền, bảo Ngũ hoàng tử hồi cung."
Hắn vẫn không đứng dậy, giọng nói khàn đặc, lặp lại một câu duy nhất:
"Mẫu phi của thần bệnh nặng, mạng sống mong manh. Khẩn cầu Thái hậu thương xót, cho mời ngự y."
Lan Đình cô cô vẫn bình thản:
"Mời Ngũ hoàng tử hồi cung."
Cố Cửu Uyên cúi đầu thật sâu, đôi mắt ánh lên tia tuyệt vọng, chậm rãi hỏi:
"Mẫu phi của thần xưa nay hiền lương, sai lầm lớn nhất đời bà chính là sinh ra thần. Nếu như thần phải chết… liệu bà có thể được cứu không?"
Thiếu niên tay trắng, muốn cứu mẫu phi, thứ duy nhất có thể dâng lên lại chính là tính mạng của bản thân.
Tuyết phủ đầy trời, trắng xóa một vùng tĩnh mịch.
Lan Đình cô cô im lặng hồi lâu, trong mắt thoáng hiện nét thương xót.
Hồi lâu sau, bà mới khẽ nói:
"Ngũ hoàng tử, chuyện trong cung, không thể tính toán như thế."
Giữa trời tuyết, thiếu niên khẽ nhắm mắt, khóe miệng thoáng một nụ cười bi thương.
Rồi hắn không cầu xin nữa, chống hai tay xuống tuyết, cố gắng đứng dậy.
Hắn quỳ quá lâu, đầu gối đã tê cứng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó xứng đáng với tiêu chuẩn của page*
Khó nhọc lắm mới đứng dậy được, nhưng suýt nữa lại ngã.
Ta buông cây dù, vội vã đưa tay đỡ hắn, buột miệng: Để ta dìu ngài.
Cổ tay hắn lạnh băng, khiến ta không khỏi giật mình.
Cố Cửu Uyên như bị bỏng, rụt tay về, lông mi phủ đầy tuyết, giọng nói lạnh lẽo như băng:
"Đa tạ Tống cô nương, ta tự đi được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!