Chương 2: (Vô Đề)

Sắc mặt Bùi Thư thoắt chốc tái nhợt.

Còn ta, chỉ thấy bi ai.

"Bùi lang, cả đời này ngươi sẽ không thích bất cứ ai. Ngươi chỉ thích chính bản thân mình."

Một hồi lâu lặng lẽ trôi qua, Bùi Thư thất hồn lạc phách bỏ đi.

Vẫn là bộ y phục trắng như tuyết, dáng vẻ ung dung tao nhã, nhưng bước chân đã trở nên loạng choạng.

Ta đứng nơi hành lang, lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn.

Bùi lang, từng có người coi hắn là tri kỷ, mơ cùng hắn đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.

Chỉ là, thiếu nữ ấy đã vĩnh viễn rời đi vào mùa đông năm nàng mười sáu tuổi, trái tim cũng đã đông cứng thành băng giá.

Ta chậm rãi nhắm mắt.

Một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống, tan biến không dấu vết.

Hôm nay, tuyết rơi dày đặc.

Cung nữ đã sớm mang áo choàng lông chồn đến cho ta, nói rằng là Thái hậu ban, dặn đừng để bị lạnh.

Đi qua con đường nhỏ, phía trước chính là Phật đường.

Nhưng trước Phật đường, lại có một thiếu niên đang quỳ gối, y phục đơn bạc, vai đã phủ đầy tuyết trắng.

Ta liếc nhìn hắn vài lần, thiếu niên dường như nhận thấy ánh mắt của ta, liền quay đầu nhìn lại.

Vô cùng tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, ánh nhìn như sao băng lướt qua đêm đen.

Cung nữ khẽ ghé tai thì thầm:

"Cô nương đừng dây dưa với Ngũ hoàng tử, người này mệnh mang sát khí, tiền đồ mờ mịt."

Thì ra là hắn.

Ngũ hoàng tử, Cố Cửu Uyên.

Nghe đồn ngày hắn ra đời, trời xuất hiện dị tượng: một đạo cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời.

Bạch hồng quán nhật, triều đại đổi chủ, điềm dữ không lành.

(*Bạch hồng quán nhật: là hiện tượng khi có một dải sáng trắng (giống như cầu vồng) bắc ngang qua mặt trời -> thường dùng khi bảo một triều đại đổi chủ)

Bởi vậy, Hoàng Thượng chẳng màng ngó ngàng đứa nhi tử này, bao năm qua gần như bị lãng quên.

Ta thu lại ánh nhìn, khẽ nâng dù, tiếp tục bước đi.

Sống lại một kiếp, ta không thể phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa.

Cố Cửu Uyên, đáng thương thì có, nhưng không phải để ta thương hại.

Nhưng khi ta đi ngang qua hắn, một làn gió lạnh thổi tới, mang theo hương vị vô cùng quen thuộc.

Ta không dám tin mà dừng chân.

Gió bấc lật tung vạt áo hắn, thiếu niên vẫn bình thản nhìn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!