Chương 11: (Vô Đề)

Thế nhưng, đêm đến vẫn trằn trọc không sao chợp mắt. Cuối cùng vẫn phải rón rén bước đến viện tổ mẫu.

Bên trong Phật đường, ta trông thấy bà quỳ trước tượng Quan Âm, chắp tay khẩn cầu:

"Nếu như số mạng con và phu quân đã định là phải ra đi, cầu Bồ Tát phù hộ cho Nhược Từ nhà con cả đời bình an vô sự."

Phía sau bà, là bóng lưng gầy gò của tổ phụ.

Người ấy xưa nay chẳng tin thần Phật, vậy mà giờ phút này lại lặng lẽ quỳ xuống, dập đầu ba cái.

"Ta biết đời này ta nợ m.á. u quá nhiều, tội nghiệt chất chồng. Nếu quả thật có báo ứng, xin đừng để liên lụy đến cháu gái của ta."

Lời ấy như sấm động ngang tai, khiến ta đứng lặng dưới mái hiên mà nước mắt rơi không ngớt.

Đêm đầu mùa tuyết đổ, trời lạnh thấu xương.

Vào tháng ba ấm áp xuân sang, người mang theo giấc mộng giá lạnh ấy, há lại chỉ có mình ta?

Cố Cửu Uyên đã lâu không đến tìm ta.

Nghe nói Hoàng Thượng có ý ban hôn, muốn gả một vị quận chúa khác họ cho hắn, là ái nữ của danh tướng trấn thủ Tây Bắc, thế lực hiển hách.

Người người đều nói, đây là mối hôn sự tốt.

Một khi hôn kỳ được định, Cố Cửu Uyên ắt trở thành Thái tử.

Mà tất cả những điều đó... từ nay đã không còn liên can gì tới ta.

Giữa ta và Cố Cửu Uyên, vốn là một mối ân báo, không hơn.

Kiếp này hắn đã toại nguyện, còn ta, cũng đã hoàn thành lời hứa năm xưa.

Năm nay, ta mười sáu.

Ba ngày nữa, là ngày gia biến ở kiếp trước.

Lo lắng, sợ hãi kéo dài tới tận hôm nay, rốt cuộc lại hóa thành tĩnh lặng như nước hồ thu.

Ta cầm bút, viết một phong thư. Sau khi ta rời đi, sẽ có người trao tận tay cho Cố Cửu Uyên.

--------------

Thân gửi điện hạ

Thuở nhỏ, ta ngông cuồng, trước mặt Phật tổ cũng dám cười cợt, chẳng tin vào luân hồi nhân quả.

Về sau, quả báo giáng xuống, ta chịu đủ khuất nhục, giãy giụa giữa vũng bùn, khó tìm đường sống.

Có kẻ từng thề nguyền sông cạn đá mòn, đến lúc thành thân lại mặc hỉ bào rực rỡ, đón người khác nơi phồn hoa.

Lại có kẻ chưa từng quen biết, vậy mà một thân một ngựa vượt ngàn dặm, chỉ để tìm ta trong chốn loạn ly.

Điện hạ từng hỏi:

"Vì sao ngươi lại giúp ta?"

Kỳ thực, ta cũng không biết. Khi đó, tại ngôi chùa hoang lạnh lẽo ấy, vì sao người kia lại giơ tay cứu ta?

Nghi vấn ấy, e là vĩnh viễn không có lời giải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!