Chương 10: (Vô Đề)

Chẳng bao lâu sau sinh thần Thái hậu, giám chính Khâm Thiên Giám bởi vô năng trong công vụ mà bị giam vào ngục.

Tân giám chính mới nhậm chức ngày đầu, liền long trọng tuyên bố: Hiện tượng thiên văn xảy ra mười bảy năm trước vốn bị giải đoán sai lệch.

Bạch hồng quán nhật — không phải điềm dữ, mà là hiện tượng anh hùng xuất thế.

Lời ấy truyền ra, toàn thiên hạ đều rõ ngụ ý.

Người người cũng nghe nói, trong yến tiệc sinh thần Thái hậu, cách bố trí chỗ ngồi đã có nhiều điều khác lạ.

Cung Tê Hà được trang hoàng nguy nga, châu báu chất đầy, mỹ vật không thiếu.

Thế nhưng, chủ nhân cung ấy lại chẳng đoái hoài, vẫn thường lui tới phủ Trung Dũng Hầu như cũ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:

*Nếu:

👉Truyện của tui hợp gu bạn

👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó xứng đáng với tiêu chuẩn của page*

Năm ấy, ta vừa tròn mười lăm.

Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày gia biến của kiếp trước.

Tâm ta từ đó mang hoài nghi, đêm đêm mộng mị chẳng yên.

Mỗi khi tỉnh giấc giữa khuya, ta đều rón rén chạy đến cửa phòng tổ phụ, tổ mẫu, chỉ để chắc rằng hai người vẫn bình an.

Một đêm nọ, ta chợt bừng tỉnh từ trong ác mộng, ngoài cửa tối mịt.

Đèn ngủ chẳng biết tắt từ lúc nào, gió đêm rít gào thê lương.

Cảm giác như bản thân đang mắc kẹt trong ngôi chùa cổ hoang tàn.

Ta chưa kịp xỏ giày, đã vội lật người xuống giường, loạng choạng chạy ra hành lang lạnh lẽo.

Gió táp mưa sa, bóng đêm đổ dài không dứt.

Ta cứ chạy mãi mà chẳng thấy được viện tổ phụ, tổ mẫu.

Thân run như cầy sấy, cổ họng nghẹn cứng, đến tiếng nấc cũng chẳng phát ra nổi.

Bỗng, một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta.

Ta hốt hoảng ngoảnh đầu lại — là Cố Cửu Uyên.

Hắn nhìn ta, đau lòng khôn xiết:

"Nhược Từ, nàng làm sao vậy?!"

Ta vội níu chặt lấy vạt áo hắn, thều thào:

"Tổ phụ tổ mẫu của ta... mau đi cứu họ, mau lên..."

Trong viện ánh đèn sáng rỡ.

Gia nhân vội vàng chạy đến:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!