Chương 2: Vòng đầu tiên

Editor: Sam Sam

Chương trình "Ngày nghỉ hoàn mỹ" cho những con người tài giỏi, quy chế thi đấu tàn khốc, quy tắc nghiêm ngặc. Bị giam lỏng trong 90 ngày, cứ bảy ngày sẽ loại ra một người, mười người khách trọ, nam và nữ đều là năm người, bị hơn một trăm máy giám sát theo dõi sinh hoạt hằng ngày.

Trong biệt thự sáng ngời rộng rãi, bầu không khí trong lành dễ chịu, nhóm khách trọ vô cùng vui vẻ tự giới thiệu, tiếng nói cười khắp nơi.

Trịnh Gia Di với dáng người cao gầy, tính cách ngay thẳng, là người thích ứng với hoàn cảnh đầu tiên, cô nhanh chóng hòa nhập cùng mọi người, cũng là mục tiêu hấp dẫn ánh mắt của tất cả.

Ngôn Nhu vừa đi vào biệt thự xa hoa của chương trình, lập tức trở nên vô cùng im lặng, một dòng khí lạnh theo bàn chân lan đến toàn bộ người cô, chỉ cảm thấy có vô số tầm mắt đang nhìn mình thông qua camera trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.

Trịnh Gia Di cũng không phát hiện sự kỳ lạ của Ngôn Nhu, cô liên tục khen ngợi biệt thự xinh đẹp lộng lẫy.

Em gái ngực lớn Chu Đình Đình học năm 3 trường Đại học Chính trị, lúc này õng ẹo than phiền: "Tại sao có nhiều máy quay trong phòng rửa tay vậy, không phải sẽ bị thấy hết sao?"

Ngôn Nhu đứng ở phía sau, im lặng không lên tiếng.

Cho đến khi Trịnh Gia Di quay đầu gọi mình, cô mới cứng nhắc đi tới.

Nghe Trịnh Gia Di nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Ngôn Nhu vội vã nâng mí mắt: "Mình hơi lo…"

Trịnh Gia Di nhìn Ngôn Nhu bằng ánh mắt kỳ lạ, lại nghĩ đến lời nói của người nhân viên lúc trước, Ngôn Nhu chỉ quay phần giới thiệu, mà đã bị NG 50 lần.

Lúc đầu Trịnh Gia Di còn tưởng chỉ là sai lầm đơn giản, nhưng bây giờ thấy sắc mặt Ngôn Nhu như vậy, mới hiểu ra vấn đề: "Không phải cậu bị chứng đó chứ, tên gì nhỉ… Chứng sợ hãi máy quay à?"

"Cái gì?" Tai của Chu Đình Đình rất thính, nên nghe được lời nói. "Chị bị bệnh sợ máy quay à? Ôi, vậy chị tới đây làm gì?"

"Xùy!" Trình Gia Di trợn mắt nhìn Chu Đình Đình một cái, nhìn một cái camera gần đó: "Cô nói nhỏ một chút đi!"

Chu Đình Đình vẫn gào to như cũ: "Không phải là tôi dọa các chị mà, nơi này có hơn một trăm cái máy quay đó, coi như tôi nhỏ giọng, bọn họ cũng nghe được, cũng nhìn thấy được."

Chu Đình Đình hất tóc: "Ôi, xem ra Ngôn Nhu, chị không cần lo lắng nữa, nhất định chị là người bị loại đầu tiên đó!"

Chu Đình Đình nói xong liền nhấc chân đi ra khỏi phòng, Trịnh Gia Di định chạy theo nhưng bị giọng nói của Ngôn Nhu gọi lại.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy Ngôn Nhu lắc đầu với mình một cái: "Quên đi, cô ấy nói không sai. Máy móc nhiều như vậy, sẽ không lừa gạt ai được. Mình phải tự mình vượt qua."

Lúc này, nghe thấy tiếng kêu dưới lầu, khiến hai người lập tức chạy xuống tham gia phần trò chơi thứ nhất.

Trịnh Gia Di nhanh chóng ôm lấy bả vai của Ngôn Nhu, vừa đi vừa quay lại thúc giục.

Ngôn Nhu nín thở đi theo phía sau, toàn thân run rẩy, cũng không chú ý đến một nam sinh cao gầy ở trong phòng đang đi ra

Thang lầu đang ở trước mắt, thế mà bỗng nhiên dưới chân lại trượt ngã.

Trong miệng vô tình phát ra một tiếng.

"A!"

Giây kế tiếp, cánh tay bị một lực mạnh kéo lại.

Sau khi bình tĩnh lại, Ngôn Nhu ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp một đôi mắt đen nhánh, dài hẹp, bình thản.

Trịnh Gia Di nghe thấy tiếng động, trở lại thì chỉ thấy Ngôn Nhu được một người nam sinh giữ lấy, người nam sinh đó có sống mũi thẳng, đôi môi rất mỏng, đó là một nam sinh rất điển trai.

Trịnh Gia Di vội vàng chạy lên bậc thang: "Nhu Nhu, cậu không sao chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!