Chương 9: (Vô Đề)

13 

Kế hoạch của cô tôi rất thành công, nhưng chị họ tôi vẫn không được đi học. 

Bởi vì công việc của bác cả là do cô tôi hứa từ trước, không cần điều kiện gì. 

Khi chị họ đỏ mắt đến cầu xin cô tôi, cô vẫn chỉ nói một câu: để chị ấy tự bước ra bước đầu tiên. 

Tôi tưởng chị sẽ giống như tôi, chỉ là đưa ra nguyện vọng được đi học. 

Nhưng chị họ tôi còn quyết liệt hơn tôi nhiều. 

Trước mặt tất cả mọi người trong xưởng, chị quỳ sụp xuống trước bác cả, vừa khóc vừa cầu xin ông. 

Một kẻ mê cờ b.ạ. c không thương con gái như bác cả thì dĩ nhiên chẳng để tâm. 

Nhưng bây giờ mọi người đã coi chuyện con gái đi học là điều bình thường, ai thấy chị tôi đáng thương cũng đều khuyên can giúp. 

Khuyên mãi đến cuối cùng, bác cả vẫn chỉ nói một câu: 

"Con gái là đứa chỉ biết tiêu tiền, học hành cái gì? Nghe mấy lời tào lao của cô mày, nhà tao không ai đi học cả." 

Lúc đó, chị họ mới lớn tiếng hét lên: 

"Lâm Thường Phú, nghe rõ đây! Hôm nay ông không cho tôi đi học, sau này ông không phải là ba tôi nữa! Tôi lớn lên rồi sẽ không đưa ông một xu nào đâu!" 

Bác cả liền vớ lấy một cây gậy đánh chị tôi bầm tím cả mặt mũi, nếu không có người ngăn lại, suýt nữa đã đánh gãy chân chị. 

Cô tôi thở dài nói: 

"Chị họ cháu đang tỏ rõ lập trường là con bé rất quyết tâm đi học, cũng là con bé đang nói rõ nó có sự hận thù trong lòng, giống như cô từng hận, và sau này nếu có thành công, cũng sẽ không cho nhà bác cả được chút lợi lộc nào." 

Chưa đầy vài hôm sau, cô tôi liền bắt lỗi công việc của bác cả, không cho ông ấy làm nữa, nói thẳng là cô đã nhắm đến chị họ tôi, sẽ thay ông vào vị trí đó, đưa chị xuống miền Nam học nghề rang hạt dưa với hương vị mới. 

Bác gái lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng cô tôi nâng lương chị lên hai mươi lăm đồng, nói sẽ chuyển thẳng cho bác gái, từ đó trong nhà không ai hỏi chị họ tôi đã đi đâu nữa. 

Trong xưởng cũng không ai ghen tị, vì bác cả nói đi làm nhưng chẳng bao giờ làm việc đàng hoàng, còn bắt nạt người khác làm thay để mình chuồn ra ngoài đánh bạc. 

Còn chị họ tôi, đãi ngộ còn tốt hơn cả tôi. 

Cô tôi lúc này đã có tiền hơn, tìm cho chị một trường tiểu học trong thành phố. 

Tôi đã đến thăm, chị là học sinh lớn tuổi nhất lớp, thường bị mấy đứa nhỏ trêu chọc, nhưng chị chẳng hề để tâm. 

Hết giờ học liền đuổi theo giáo viên hỏi bài, thành tích mỗi năm một tiến bộ, về sau không còn ai cười chị nữa, ai cũng thân thiết gọi chị là chị nhiều câu hỏi.

14 

Năm tôi lên thành phố học cấp ba, thương hiệu hạt dưa của cô tôi chính thức được đăng ký. 

Cô đi đến mấy thành phố lớn tìm đối tác, lúc quay về đã đem theo rất nhiều đơn đặt hàng. 

Xưởng sản xuất được chuyển về khu đất trống sau làng, xây thành một nơi còn rộng lớn hơn trước. 

Công nhân thì đến từ khắp các làng lân cận, thậm chí cô còn mua được một căn nhà ba tầng làm mặt tiền ở trong thành phố. 

Nhưng rồi cô lại gặp một rắc rối mới. 

Cô đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!