Chương 4: (Vô Đề)

không thì đừng nói là bác gái, đến cả bà ngoại cũng sẽ nói bóng nói gió đuổi mẹ đi. 

Thế nhưng cô tôi không nói gì, ném thẳng năm đồng ra ngoài rồi nói: 

"Hai mẹ con họ ngày nào cũng ăn thịt, số tiền này là quá đủ rồi, xem như công anh đưa chị dâu tôi về." 

Bác trai cầm tiền cười tít mắt rồi đi mất, còn mẹ tôi thì vẫn mặt nặng như chì, giọng cứng rắn nói: 

"Đừng tưởng bỏ ra hai đồng tiền bẩn mà tôi sẽ biết ơn cô. Nếu cô không về, tôi với anh hai cô cũng chẳng cãi nhau làm gì." 

Cô tôi lại lấy ra một tờ mười đồng Đại đoàn kết đập lên bàn: 

"Không cần cảm ơn tôi đâu, số tiền này là con gái chị thức khuya dậy sớm đi theo tôi kiếm được, tờ này cũng là tiền công của nó." 

"Tiểu Tuyết, tự cháu nói đi, số tiền này cháu muốn dùng thế nào?" 

Cô nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang nói: Cơ hội cô đã cho, có nắm lấy hay không là tùy tôi. 

Mẹ tôi cũng nhìn tôi, ánh mắt rất rõ ràng số tiền đó phải để bà giữ. 

Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy còn chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã sắp rơi rồi, nhưng nghĩ tới hai cô bé kia, tôi nghiến răng mở lời: 

"Số tiền này cháu muốn dùng để học cấp hai, khi nào tiêu hết, cháu sẽ tiếp tục kiếm tiếp."

Ba tôi ban đầu đang đứng bên cạnh hút thuốc, nghe thấy lời tôi nói thì sặc đến mức ho khù khụ. 

Mẹ tôi thì lập tức rút ngay một cây chổi quét nhà ra, quất thẳng vào chân tôi:

"Học cấp hai hả, tao cho mày học cấp hai! Nhà này có ai làm quan hay kiếm được tiền nhiều lắm sao? Cơm còn không có mà ăn, tiền mày tưởng để mày phung phí vậy à?" 

Tôi không dám chạy, nhưng tôi cũng không chịu nhượng bộ. 

Đến cú đánh thứ mười, cô tôi kéo tôi ra đứng sau lưng mình, nói: 

"Đủ rồi! Nếu hai người không muốn nuôi, thì con bé này tôi sẽ mang đi. Nhưng phải nghĩ cho rõ, nếu tôi nuôi rồi, thì nó sẽ không còn là con gái của hai người nữa." 

Mẹ tôi thở hổn hển, câu Mang nó đi đi đã gần bật khỏi miệng, nhưng cuối cùng lại nói ra là: 

"Nó dám à? Nó là miếng thịt rớt ra từ người tôi, chưa trả hết ơn thì dù có đi đến đâu, ông trời cũng sẽ giáng sét đánh c.h.ế. t nó!" 

Cô tôi nghe xong bỗng nhiên bật cười, cười đầy chua chát, châm biếm: 

"Trương Xuân Lan, chị hận mẹ chị như thế, vậy mà cuối cùng vẫn sống y hệt như bà ấy. Năm xưa chị xin bà ấy cho ít đồ cưới, bà ấy cũng như vậy, vừa đánh chị, vừa nói chị đáng bị trời đánh." 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Chị còn nhớ mình từng thề gì không? Chị nói nếu sau này có con gái, nhất định sẽ coi nó như bảo vật." 

Cô chỉ vào em trai tôi: 

"Hôm nay nếu là thằng bé này nói muốn đi học, chị cũng đánh như vậy sao? Sao thế, sinh ra con trai rồi, chị quên luôn ngày xưa chịcũng từng là con gái à?"

07 

Tôi không khóc, mẹ tôi thì lại khóc. 

Ba tôi lặng lẽ bế Lâm Dược đang hoảng sợ vào phòng, còn cô tôi thì kéo tôi đi, để mặc mẹ một mình nức nở trong bếp. 

Cô dẫn tôi ra sân, bầu trời đầy sao sáng rực. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!