Chương 2: (Vô Đề)

03 

Chúng tôi xuống xe ở một con hẻm bừa bộn, cô dẫn tôi đi sâu vào bên trong, trong đó rất náo nhiệt. 

"Vớ bông đây, vớ bông, lấy từ một trăm đôi trở lên." 

"Chậu sứ năm hào một cái, bán từ mười cái trở lên, bán lại là lời tám hào." 

"Kẹo đậu phộng đây, hai đồng một cân, lấy từ hai cân trở lên, hai cân trở lên." 

Giữa dòng người tấp nập chen lấn, cô len lỏi đi vào một cái sân kín đáo, trong sân có một chú béo đang đứng, cô hạ giọng nói nhỏ: 

"Tôi do lão Đổng giới thiệu tới, muốn lấy áo sơ mi vải tổng hợp." 

Chú ấy trả lời: 

"Sáu đồng rưỡi một cái, nhiều nhất ba mươi cái, muốn lấy thì lấy nhanh, hôm nay là hết luôn đấy." 

Cô không chớp mắt một cái, liền lấy ra một cái túi vải, móc nguyên một xấp tiền dày cộp đưa cho ông ta, đổi lại một rổ đầy áo sơ mi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Những chiếc áo đó, tôi thậm chí không dám chạm vào. 

Nhà tôi rất nghèo, năm đó chia nhà, bà nội chia cho bác cả, ông nội chia cho ba tôi. Nhưng ông bị bệnh, chữa trị đến chết, còn để lại một đống nợ. 

Cho nên nhà tôi mái dột phải dùng chậu hứng nước, ăn thịt thì chỉ có ngày lễ tết, em trai ăn ba miếng, tôi chỉ dám ăn một miếng, ngay cả học cấp hai tôi cũng không kham nổi. 

Tôi sợ nếu làm bẩn áo thì dù có bán tôi cũng không đủ tiền đền. 

Cô tôi lại dẫn tôi đổi sang chỗ khác, đưa tôi đến một con phố toàn là nhà cao tầng. 

Cô lấy một cái áo giấu vào trong lòng, rồi đi lảng vảng trước toà nhà đẹp nhất, thấy mấy quý bà đi giày da thì tiến đến bên cạnh, để lộ ra một vạt áo sơ mi, nhỏ giọng nói: 

"Vải giống hệt trong trung tâm thương mại, bên đó bán mười hai đồng, tôi bán cho chị mười đồng thôi."

Phần lớn mọi người đều hất tay cô ra rồi vội vã bước đi, chỉ có một chị gái trẻ, sờ sờ lớp vải rồi nói: 

"Giống hệt cái tôi thấy hôm qua, chín đồng nhé, tôi lấy một cái." 

Cô tôi giả vờ khó xử: 

"Cô em này đúng là biết trả giá ghê, thôi được rồi, thấy em xinh nên bán cho đấy." 

Miệng thì nói vậy, nhưng tay thì nhanh nhẹn lấy một cái áo từ trong rổ ra, một tay nhận tiền, một tay giao hàng. 

Sau khi bán được cái đầu tiên, cô mới dắt tôi vào con hẻm nhỏ bên cạnh: 

"Thấy chưa, cái này gọi là buôn bán. Cô còn phải tiếp tục bán nữa, cháu ngồi đây trông áo. Nếu thấy ai mặc đồng phục trắng có bảng tên đỏ, cháu ngồi ngay lên rổ, nói là đang chờ người lớn trong nhà, nghe rõ chưa?" 

Về sau tôi mới biết, số tiền 195 đồng để mua áo là toàn bộ gia sản của cô, mà cô dám đặt hết vào tay tôi. 

Hôm ấy tôi vừa hoang mang vừa hồi hộp, vừa sợ làm mất áo, lại vừa phấn khích vì mình có thể làm một vụ buôn bán lớn như thế. 

Có khi mười phút, có khi cả tiếng, cô lại dẫn khách đến lấy một cái áo sơ mi. Đến tối, chúng tôi đã bán được mười cái. 

Áo sơ mi mua giá sáu đồng rưỡi, bán lại giá chín đồng rưỡi, lời ba đồng rưỡi mỗi cái bằng một phần ba tháng lương của ba tôi.

04 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!