Chương 1: (Vô Đề)

Năm 1985, người cô từng ngồi tù của tôi được thả ra. 

Ba tôi bất chấp sự la mắng của mẹ, đã đón cô ấy về nhà. 

Cả làng đều nói cô là một kẻ phá rối, không chịu an phận. 

Nhưng sau này, cô vỗ một tờ tiền Đại đoàn kết (mệnh giá tiền lớn thời đó) lên bàn và nói: 

"Nhóc con, đi học đi, cô nuôi cháu." 

01 

Năm 1985, tôi mười ba tuổi, trong nhà xảy ra một chuyện lớn người cô từng ngồi tù được thả ra. 

Khi ba quyết định đón cô về, cả làng như nổ tung. 

Trưởng thôn đến tận nhà khuyên nhủ: 

"Thường Quốc à, làng mình từ trước tới giờ chưa từng có ai từng ngồi tù, cậu đón cô ấy về, là làm mất mặt cả làng đấy." 

Bà nội từ nhà bác cả vừa đi vừa chửi đến tận nhà tôi: 

"Cái đứa hư đốn đó năm xưa dám bỏ trốn khỏi hôn sự, đáng lẽ nên c.h.ế. t rũ ngoài kia rồiMày làm trò gì vậy? Có tiền thì nên hiếu thảo với cha mẹ ấy. Việc người khác mà cũng xen vào làm gì?" 

Ngay cả mẹ tôi cũng đập đũa lên bàn, hét lên với ba: 

"Lâm Thường Quốc! Nếu anh dám đón cô ta về nhà, thì tôi không sống với anh nữa đâu!" 

Chỉ có bí thư chi bộ lén nhét vào tay ba tôi năm đồng: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Đứa nhỏ Lâm Mai ấy cũng khổ lắm rồi, trong nhà chỉ có cậu là còn nhớ đến nó. Cầm lấy, dẫn cô ấy đi ăn gì ngon ngon." 

Tôi trốn trong bếp, nhìn cảnh hỗn loạn trong nhà, trong lòng không muốn ba đi.

Nhưng cuối cùng ba vẫn mang theo một miếng đậu hũ rồi rời nhà. 

Mẹ vừa lau nước mắt vừa chửi rủa, thu dọn đồ đạc, dắt em trai tôi Lâm Dược quay về nhà ngoại. 

Trước khi đi, mẹ nói với tôi: 

"Con ở lại trông chừng ba con, nếu người đàn bà đó dám ăn một hạt cơm nhà mình, mẹ về sẽ tính sổ với con." 

Tôi lí nhí gật đầu, trong lòng hiểu rõ, mẹ không mang tôi theo là vì nếu dắt cả hai đứa con về ăn cơm, sắc mặt của bác gái cả sẽ càng khó coi. 

Nhà không còn ai, tôi chỉ dám nấu ít cháo để lót dạ cho bữa trưa, sau đó cầm chổi quét sân mãi đến trời tối, ba mới dẫn về một người phụ nữ xa lạ mà cũng có nét quen thuộc. 

Đó chính là cô tôi Lâm Mai. 

Lần cuối cùng tôi nghe đến tên cô là hai năm trước, có người đến làng báo tin, nói cô bị đi tù, hỏi trong nhà có ai muốn đi thăm không. 

Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rực, tóc uốn xoăn gọn gàng kẹp sau tai, trông rất xinh đẹp, hoàn toàn không giống những thím trong làng lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch. 

Nhưng sắc mặt cô lại rất lạnh lùng, không kiên nhẫn đảo mắt nhìn khắp căn nhà rồi lẩm bẩm: 

"Cái nhà tranh rách nát này, đến ngói cũng không có mà lợp, Lâm Thường Quốc, anh sống nhục thật đấy." 

Mắng xong, cô nhìn tôi hỏi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!