Diệp Tri Du nói xong câu này thì nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.
Dường như khuôn mặt luôn nở nụ cười của Âu Dương Thiên cũng bị đông lại một chút, sau đó anh ta vô cùng thức thời mở miệng đáp:
"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Tôi còn ra sân bay cho kịp giờ nên không quấy rầy Diệp tổng nghỉ ngơi nữa."
Anh ta nói xong thì rời khỏi phòng bệnh của Diệp Tri Du, không nấn ná thêm chút nào cả.
Thẩm Tâm liếc nhìn bóng dáng anh ta rời đi, cũng không tiễn.
Sau khi Âu Dương Thiên đi, sắc mặt Diệp Tri Du mới dễ nhìn hơn một tí.
Thẩm Tâm đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống.
Cô thấy có hơi buồn cười:
"Anh với Âu Dương Thiên từng xích mích à?"
Diệp Tri Du ngước mắt nhìn cô:
"Không xích mích gì cả, nhưng anh không thích anh ta thôi. Em cũng không được thích anh ta."
Thẩm Tâm không nhịn được cười rộ lên:
"Lúc nào thì em bảo em thích anh ta vậy? Anh ta là nhân viên mới của công ty thôi."
Nhân viên mới.
Diệp Tri Du nói:
"Giờ anh tuyên bố anh ta bị sa thải."
Thẩm Tâm: ………….
Thật sự hai người họ không có xích mích à??
Âu Dương Thiên đi ra khỏi tòa nội trú, không hề biết bản thân bị sếp tổng sa thải.
Anh ta đang nói chuyện điện thoại với Lý Mộc Dao:
"Gặp người chưa? Thế nào rồi?"
Giọng Lý Mộc Dao vang lên có hơi gấp gáp.
Âu Dương Thiên cong môi giễu cợt, trả lời cô ta:
"Yên tâm đi, Diệp tổng trông có tinh thần lắm."
"Vậy là tốt rồi. Thẩm Tâm đâu?"
"Đương nhiên là ở bên cạnh Diệp tổng rồi."
Lý Mộc Dao vừa nghe thấy lời này thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu:
"Sao cậu đã đi rồi? Tôi bảo cậu đi một quãng đường dài đến thành phố A xong cậu đến nhìn Diệp Tri Du một cái rồi đi luôn à?"
Khóe môi Âu Dương Thiên nhếch lên mỉa mai:
"Không thế thì cô còn muốn tôi làm thế nào? Tôi chỉ vừa mới mời Thẩm Tâm một bữa cơm mà Diệp tổng đã làm bộ muốn giết người rồi. Chẳng lẽ tôi không nhanh chạy chắc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!