Thẩm Tâm liếc mắt nhìn Diệp Tri Du ngồi đối diện:
"Anh đúng là không biết ngại gì."
Diệp Tri Du cầm điện thoại, thật sự không hề biết ngại:
"Ăn ngay nói thẳng thôi."
Thẩm Tâm bĩu môi không đáp lời, tay bấm bấm điện thoại.
Diệp Tri Du bỏ điện thoại xuống, nói với cô:
"Đừng nghịch điện thoại nữa. Ăn cơm trước đã. Để thêm tí nữa là đồ ăn nguội hết đấy."
Được. Thẩm Tâm đáp, chuẩn bị bỏ điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại vang lên.
Anh trai Thẩm Vọng gọi cho cô.
Haiz. Thẩm Tâm theo bản năng thở dài.
Diệp Tri Du cầm đũa, gắp thức ăn vào trong bát cho Thẩm Tâm: Sao thế?
"Em vừa đăng bài trong vòng bạn bè nhưng quên chặn cha với anh trai. Chắc chắn là hai người ấy thấy rồi nên gọi điện đến tra hỏi em đây mà."
Diệp Tri Du nghe cô nói vậy, nhanh chóng giục:
"Em nhanh nghe điện thoại đi. Nếu không họ sẽ nghĩ anh đang làm gì với em mất."
……….. Thẩm Tâm cầm điện thoại, ấn nghe:
"Anh à? Vâng. Em đang ở nhà Diệp Tri Du ạ. Đang ăn cơm tối."
Lúc cô nói chuyện điện thoại, Diệp Tri Du luôn để ý cô.
Dường như muốn dựa vào nét mặt của cô để phán đoán xem Thẩm Vọng có nói gì khó xử với cô không.
"Em biết rồi. Ăn cơm xong em sẽ về. Không cần đâu, anh ấy đưa em về mà. Vâng, em biết rồi." Thẩm Tâm cúp điện thoại, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Diệp Tri Du thấy cô cúp điện thoại thì hỏi cô: Anh em nói gì thế?
Thẩm Tâm cầm đũa lên, đáp:
"Anh ấy bảo em về sớm chút."
Ừm. Diệp Tri Du cất lời, chẳng ừ hử gì, nói: Ăn cơm đã.
Thẩm Tâm gật đầu, rồi lại hơi lo lắng:
"Hình như chúng ta nấu hơi nhiều nhỉ? Có khi tối nay không ăn hết đâu."
Diệp Tri Du không hay ở bên này.
Giờ nếu ăn không hết thì chẳng phải là phí lắm sao?
Diệp Tri Du nghĩ ngợi, nói:
"Không sao. Không ăn hết thì bọn mình chia ra mỗi người mang về một ít."
Thẩm Tâm bị mấy lời này của anh chọc cho bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!