Chương 8: Bộ mặt của tư bản

Ngày hôm sau Trì Hòa Viên không đến đón Trì Tích Đình nữa. Nhưng cũng chẳng vấn đề gì, hôm qua anh đã nắm rõ đường đi, đúng như kế hoạch ngủ thẳng đến 8 rưỡi mới dậy, sửa soạn qua loa rồi lên tàu điện ngầm đến công ty.

Thời gian được tính toán vô cùng chính xác, vừa đúng 9 giờ, Trì Tích Đình quẹt thẻ chấm công tại sảnh.

Không thừa một phút, không thiếu một giây.

Đây chính là phẩm chất tự giác của dân công sở.

Tuyệt đối không đi làm dư một phút nào.

Trì Tích Đình quen đường quen nẻo lên tầng 27, thế nhưng vừa bước ra khỏi thang máy đã lập tức cảm nhận được một luồng sóng ngầm căng thẳng đang dâng lên trong bộ phận.

Hành lang và phòng nghỉ đều vắng tanh.

Ngay cả phòng trà nước, nơi lúc nào cũng tấp nập người ghé qua tìm đồ ăn vặt giờ cũng không có ma nào.

Trì Tích Đình bấm bấm ngón tay rồi nhấc chân đi vào văn phòng nhóm C.

Bầu không khí bên trong càng khó hiểu hơn.

Mọi người đều ngồi tại chỗ làm việc, nét mặt nặng nề, thần sắc ủ rũ, nhìn màn hình máy tính được một lúc thì lại ngẩn ngơ như mất hồn, đến khi tỉnh lại thì lộ rõ vẻ hối hận.

Ngay cả dãy bàn của thực tập sinh hôm qua còn trống trơn thì giờ này cũng đã ngồi kín người. So với nhân viên chính thức thì trông họ còn căng thẳng hơn nhiều, thậm chí có người mặt mày bơ phờ như bị rút hết nhựa sống.

Trì Tích Đình không cần phải suy nghĩ cũng biết nguyên nhân là gì, có lẽ các nhóm khác cũng đều đang trong trạng thái tương tự.

Anh hoàn toàn hiểu được điều đó.

Cấp trên trực tiếp đi công tác về chẳng phải tin tức tốt lành gì, chưa kể vị Phật lớn này vừa mới về lại tổ chức họp báo cáo kết quả công việc, đã thế còn kiểm tra từng người một nữa. Cho dù là Trì Tích Đình đã làm việc gần mười năm như một nô lệ công sở cũng không thoát khỏi cảm giác áp lực.

Trì Tích Đình lặng lẽ quan sát đồng nghiệp một lúc rồi thản nhiên trở về chỗ ngồi, bật máy tính lên, suy nghĩ xem hôm nay mình nên làm gì.

Kịch bản sự kiện cho dự án nhỏ mà Hình Phán Phán giao hôm qua đã được anh viết xong và nộp rồi. Có lẽ cô đang bận nên vẫn chưa nhận file, Trì Tích Đình cũng lười nhắc. Sau một hồi mò mẫm lướt web, anh cũng bắt đầu tập trung vào công việc chính.

Họp định kỳ. Báo cáo tiến độ công việc.

Đối với Trì Tích Đình đây cũng chỉ là chuyện cơm bữa.

Mấy công ty anh làm ở kiếp trước cũng y chang thế này, ba ngày họp nhỏ, năm ngày họp lớn, ép đến mức một người ghét làm slide ppt như anh cũng phải luyện thành chuyên nghiệp.

Trì Tích Đình có một logic báo cáo riêng, bắt đầu từ tình hình cá nhân đến tổng quan công việc, sau đó dần chuyển sang nội dung nhiệm vụ gần đây và điểm nổi bật, cuối cùng thêm một chút phân tích vấn đề kèm theo định hướng tương lai.

Nói khó cũng không khó, thực chất chỉ là một quá trình thể hiện giá trị cốt lõi của bản thân mà thôi.

Chỉ là đối với Trì Tích Đình, khó khăn duy nhất chính là anh mới đến được hai ngày, nội dung công việc thực sự quá ít ỏi. Hơn nữa hôm nay đã là thứ Sáu, sau kỳ nghỉ cuối tuần thì thứ Hai tới đã phải báo cáo rồi...

Trì Tích Đình chưa bao giờ phải chiến đấu trong một hoàn cảnh 'nghèo nàn' như thế này.

Suy tính mất một lúc lâu, anh mới sắp xếp xong cấu trúc tổng thể và lập xong sơ đồ tư duy, đúng lúc đó một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai:

"Tích Đình ơi, chị đã xem qua bản thảo của em rồi"

Hình Phán Phán hơi ngập ngừng, ánh mắt nhìn Trì Tích Đình vừa có chút tán thưởng, vừa có phần khó hiểu:

"Em viết tốt lắm, chị..." Hình Phán Phán mỉm cười, tiếp tục nói: "Chị còn định giúp em chỉnh sửa một tí, nhưng đọc đi đọc lại mấy lần thật sự không tìm ra chỗ nào cần sửa cả"

Trì Tích Đình khiêm tốn trả lời: "Là nhờ tài liệu tham khảo của chị đầy đủ quá thôi ạ"

Hình Phán Phán đặt tay lên mặt bàn: "Nói gì thế, đâu phải chỉ cần đọc tài liệu tham khảo là có thể viết ra được như vậy đâu. Làm tốt lắm Tích Đình, trước đây em từng viết rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!