Chương 78: Trừng trị thứ Hai

Trì Tích Đình nhìn Chử Duật một lúc lâu, chậm chạp lắc đầu, chột dạ nói: "Không có mà."

Trì Nghiệp vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cứ dán mắt vào màn hình điện thoại, thấy Trì Tích Đình đến thì càng tích cực dí điện thoại trước mặt Trì Tích Đình giới thiệu: "Tích Đình ơi xem này, vị trí này thế nào?"

Trì Tích Đình ngả người ra sau theo phản xạ, trượt chân một cái suýt chút nữa không ngồi vững, may mà được Chử Duật nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.

"Ngồi cho ngay ngắn vào." Chử Duật nhíu mày, nhấc Trì Tích Đình lên ghế, ấn anh vào chỗ trống bên cạnh mình.

Trì Nghiệp chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy, đẩy đẩy gọng kính, ngẩng đầu trao đổi bằng mắt với Lục Nghiên Chiêu ở phía đối diện rồi cười ha hả tiếp tục nói chuyện với Trì Tích Đình.

Trì Hòa Viên từ trong bếp chui ra, bắt đầu gọi người: "Mẹ ơi, con không thấy chai dầu hào, mẹ để đâu rồi?"

Lục Nghiên Chiêu nghe vậy thì đứng dậy: "Trong tủ lạnh ấy, để mẹ lấy cho."

"Ôi nhìn cái này là biết lừa đảo rồi ba ạ." Trì Tích Đình thấy Trì Nghiệp hào hứng như vậy thì biết tạm thời chưa thể đánh lạc hướng được ông, đành phải hùa theo ngó vào xem vài cái, rồi dựa vào kinh nghiệm tìm việc phong phú của mình mà nhanh chóng phát hiện ra những cái bẫy ẩn sau vị trí này.

Trì Nghiệp nhíu mày: "Là sao?"

Chử Duật cũng vui vẻ lắng nghe Trì Tích Đình nói.

"Họ ghi lương là 4 đến 7 nghìn tệ, khả năng cao là chỉ dừng ở con số tối thiểu khoảng 4 nghìn thôi, trừ đi năm loại bảo hiểm một quỹ nhà ở thì về đến tay chắc còn hơn 3 nghìn." Trì Tích Đình vừa ăn hạt dẻ không biết ai đã bóc sạch trên bàn vừa thao thao bất tuyệt.

Từng dòng trong JD đều được anh phân tích một cách hợp lý, dòng nào cũng có lý có chứng, nói đến mức Trì Nghiệp phải ngẩn người ra.

"Vậy thì không được, cái này không tốt." Trì Nghiệp vội vàng xua tay, nghiên cứu một hồi lại nheo mắt chuẩn bị lướt sang cái tiếp theo, Trì Tích Đình không để Trì Nghiệp giới thiệu công ty khác mà mở miệng ngắt lời ông.

"Ba ơi, làm ở tập đoàn Chử cũng tốt mà, giờ con vẫn chưa có ý định đổi việc đâu ạ." Trì Tích Đình nói: "Hơn nữa chuyên môn công việc cũng là sở trường của con, nếu ngày nào đó con không làm ở đây nữa thì con cũng sẽ không đổi ngành."

Trì Tích Đình vừa dứt lời, Chử Duật đã cúi đầu nhìn sang.

Trì Tích Đình nhận ra ánh mắt của Chử Duật nhưng vẫn không hề lay động, bình tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình: "Ba ơi, ba mẹ thật sự không cần quá lo lắng cho con đâu, con tự nuôi sống bản thân mình được mà."

Thật ra Trì Tích Đình lại không quen với việc được người khác quan tâm hay can thiệp quá nhiều. Có lẽ là do đời trước chẳng bao giờ được trải nghiệm những điều đó, mà cũng có thể là vì nhiều năm nay anh đã quen sống bằng trạng thái tinh thần độc lập, nên rất khó để chấp nhận để người khác định hướng cho cuộc đời mình.

Lúc Trì Hòa Viên nói rằng ba mẹ đang giúp tìm việc thì anh rất cảm động nhưng không để ý lắm, bây giờ được chứng kiến trước mặt lại thấy hơi ngại ngùng.

Huống hồ chuyện tìm việc là cả một quá trình sàng lọc từng bước một từ việc tìm kiếm đến khi vào làm, nếu ngay cả bước tự tìm việc cũng bỏ qua thì xác suất vào làm rồi thấy không hợp sẽ cực cao.

Anh vẫn thích nắm quyền quyết định cuộc đời mình trong tay hơn.

Trì Nghiệp lặng người mất một lúc, nhìn Trì Tích Đình lâu thật lâu.

Trong mắt Trì Tích Đình chứa đựng rất nhiều cảm xúc, có sự kiên định, có sự tự tin, có dũng khí dám thử và dám gánh vác.

"Ừ ừ." Trì Nghiệp nở một nụ cười đầy mãn nguyện: "Con muốn làm gì cứ mạnh dạn mà làm, ba mẹ luôn luôn ủng hộ mọi quyết định của con."

Trì Tích Đình cũng cười, lắc lắc cánh tay Trì Nghiệp làm nũng: "Nhưng nếu con thất nghiệp chết đói thì chắc chắn sẽ về nhà ăn bám ba mẹ đấy."

Trì Nghiệp nghe vậy thì vui vẻ xoa đầu Trì Tích Đình: "Đương nhiên rồi, ba mà không nuôi nổi con à? Nếu không muốn đi làm nữa thì về nhà, ba mẹ nuôi con cả đời."

Chử Duật ngồi một bên quan sát tương tác của hai người, ánh mắt hơi trầm xuống như vừa nghĩ đến điều gì đó, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đang ngẩn người thì Trì Tích Đình đột nhiên quay sang ôm lấy cánh tay hắn, thoải mái gác cằm lên, ghé vào tai nói: "Vậy cũng không thể chỉ ăn bám mỗi hai người được, con còn có bạn trai để ăn bám nữa mà."

Chử Duật tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Trì Tích Đình.

Đôi mắt Trì Tích Đình sáng long lanh, dường như đã nhìn thấu một thoáng cảm xúc trầm lắng của Chử Duật lúc nãy, nhanh chóng kéo hắn ra khỏi nỗi suy tư.

"Hai tư sáu về ăn bám ba mẹ, ba năm bảy sang ăn bám anh." Trì Tích Đình cười hì hì ôm lấy Chử Duật, vô tư nói: "Anh sẽ nuôi em chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!