TrướcSau Trì Tích Đình nhìn theo hướng Trì Hòa Viên chỉ, vừa hay lại chạm phải ánh mắt của Chử Duật.
Trì Tích Đình chẳng thèm để ý đến túi bắp rang bơ chưa ăn xong nữa, đứng dậy định đi gặp Chử Duật luôn.
Trì Hòa Viên ngồi đó ngơ ngác nhìn động tác của Trì Tích Đình, u ám đưa tay bốc một nắm bắp rang bơ: "Thế là bỏ mặc tôi luôn à?"
"Bảo đừng quan tâm em nữa mà?" Trì Tích Đình tạm dừng hai giây vì Trì Hòa Viên: "Sao thế, còn muốn anh đi mua quần áo với em nữa à? Phải học cách tự lập đi chứ em trai."
Trì Hòa Viên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ai mà thèm."
Trì Tích Đình quay đầu nhìn Trì Hòa Viên, thấy cậu chàng vẫn còn đang ngồi bắt tréo chân trên ghế, cố chấp quay đầu không thèm nhìn anh, trông cái cằm hất lên là biết bướng bỉnh đến mức nào.
"Rồi rồi, anh đi trước đây." Trì Tích Đình dịu dàng dỗ dành: "Em mua quần áo xong thì tự về nhé."
Trì Hòa Viên hừ lạnh không trả lời.
Trì Tích Đình tiếp tục bước về phía Chử Duật.
Chử Duật đứng trước cửa rạp chiếu phim, diện mạo xuất chúng, khí chất hơn người, cho dù ăn mặc giản dị nhưng cũng không thể che giấu được khí chất cao quý từ trong xương tủy.
Cảm giác không giống kiểu người sẽ đến rạp chiếu phim xem phim, mà giống như chỉ cần vung tay một cái là có thể mua luôn cả cái rạp.
Mọi người đi ngang qua đều bất giác liếc nhìn Chử Duật thêm vài lần, hắn cũng quen với những ánh mắt đó từ lâu nên chẳng buồn để tâm, vừa bước vào rạp chiếu phim đã nhìn thấy Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình bước đến gần trước.
"Anh đến rồi ạ?" Trì Tích Đình cười tủm tỉm lôi vé trong túi ra, huơ huơ trước mặt Chử Duật, vui vẻ nói: "Nè, tôi lấy được vé rồi, phim bạn tôi đóng đó nha."
Trì Tích Đình cũng là một người rất đặc biệt.
Rõ ràng bản thân cũng là một người rất xuất sắc và ưu tú, thế nhưng anh lại chưa bao giờ kiêu ngạo về năng lực của mình mà còn rất vui vẻ tự hào khi bạn bè thành công.
Chử Duật cong môi cười, nhanh chóng phát huy năng lực người có tiền: "Phim của bạn em à? Thế thì đến khi chính thức công chiếu tôi bao mấy suất nhé."
Trì Tích Đình: "......"
Bọn nhà giàu đáng ghét.
Sợ bản thân càng nghe càng tổn thương nên Trì Tích Đình đành phải nhanh chóng chuyển chủ đề, cúi đầu nhìn tay Chử Duật rồi ngạc nhiên nói: "Anh cũng mua trà sữa ạ?"
Chử Duật xách một chiếc túi giấy màu hồng không phù hợp với khí chất cho lắm, Trì Tích Đình nhìn một cái là biết ngay trà sữa của hãng nào.
"Ừ." Chử Duật đáp: "Mua cho em một ly."
Trì Tích Đình vui vẻ: "Vậy thì toi rồi, tôi lại mua cho hai ta mỗi người một ly nữa."
Nói xong thì giơ tay lên, huơ huơ chiếc túi giấy trước mặt Chử Duật.
Trà sữa ngon thì ngon nhưng uống nhiều cũng không tốt lắm đâu.
Trì Tích Đình nhận lấy ly trà sữa Chử Duật mua cho mình, rồi lại chọn một ly trong túi đưa cho Chử Duật, nói: "Thôi thì lỡ mua rồi, anh cũng thử đi mà, trải nghiệm một chút hương vị khói lửa của quần chúng nhân dân đi."
Chử Duật: "...Ừ."
"Anh cầm giúp tôi ly này luôn nhé." Trì Tích Đình nhét ly của mình cho Chử Duật, trước khi xoay người còn không quên dặn một câu: "Đừng có uống trộm của tôi đó."
Chử Duật bật cười, phối hợp đảm bảo: "Biết rồi."
Lúc này Trì Tích Đình mới hài lòng xách ly còn lại đi đến chỗ Trì Hòa Viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!