Mỗi lần đi công tác về đều sẽ trải qua một giai đoạn "cai nghiện" ngắn hạn.
Hơi khác so với giai đoạn "cai nghiện" sau kỳ nghỉ.
Nghỉ lễ là được ăn một viên kẹo ngọt, sau đó lại nhận một cái tát.
Đi công tác là nhận một cái tát trước, tưởng đâu sau đó sẽ được ăn kẹo ngọt, ai ngờ lại ăn thêm một cái tát nữa.
Trì Tích Đình ngồi bên bàn thở dài lần thứ ba mươi tám, tạm thời vẫn chưa sắp xếp lại được cảm xúc để bắt tay vào công việc.
Ai mà vui cho được khi vừa vất vả đi công tác về đã phải đối mặt với cả núi việc đang chờ sẵn.
Trì Tích Đình refresh màn hình desktop vài lần, mãi mới quyết tâm quay trở lại làm việc thì lại thấy Lê Dạng bước tới với một ly cà phê.
"Sao thế? Trông mặt cậu phờ phạc quá." Lê Dạng đặt ly cà phê lên bàn Trì Tích Đình, quan tâm hỏi một câu: "Không được ngủ à?"
Trì Tích Đình liếc nhìn ly cà phê, cũng không khách sáo mà cảm ơn rồi cười khổ: "Kết quả của hai ngày không ngủ đó."
Lê Dạng kinh ngạc: "Khách hàng kia khó tính lắm à?"
"Không dễ đối phó."
Chử Duật và Thiệu Nhiên đã ký hợp đồng hợp tác nhưng một vài hạng mục vẫn chưa thỏa thuận xong, Thiệu Nhiên muốn nói chuyện trực tiếp với Trì Tích Đình nhưng ngày ký hợp đồng Trì Tích Đình lại không lộ diện, đành phải tạm thời dẹp bỏ ý định đó.
Chữ thì đã ký, nhưng kế hoạch hợp tác lại phải làm lại.
Thiệu Nhiên không yêu cầu nhiều, chỉ có một đề nghị duy nhất.
Phải do Trì Tích Đình làm.
"Vất vả rồi, uống một ngụm đi, tôi sợ nói thêm hai câu nữa là cậu gục xuống luôn đó." Lê Dạng thấu hiểu nhìn Trì Tích Đình, đẩy ly cà phê ra hiệu cho Trì Tích Đình uống một ngụm cho tỉnh táo.
Cà phê là loại mà Trì Tích Đình thường mua.
Có vẻ như hằng ngày Lê Dạng vẫn hay để ý.
Trì Tích Đình gật đầu, nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"
"Trước khi đi cậu có nhờ tôi giúp còn gì?" Lê Dạng cúi đầu, vẻ mặt hơi áy náy, nhỏ giọng nói: "Ngày cậu đi thì tôi cũng tới tìm Ngô Mộc Lương luôn, nhưng mà..."
Nhưng mà kết quả vẫn giống như lời cô từng kể với Trì Tích Đình, Ngô Mộc Lương cứ một mực từ chối, lời lẽ cũng gay gắt đủ loại mỉa mai châm chọc, cho dù Lê Dạng có hiền lành đến đâu cũng không thể nhịn nổi.
Sau khi bình tĩnh lại thì Lê Dạng mới thấy hơi hối hận.
Đã hứa với Trì Tích Đình rồi mà lại không làm nên cơm cháo gì, cô cứ thế mà băn khoăn mãi.
Trì Tích Đình đặt ly cà phê xuống, nói với Lê Dạng: "Tôi nên xin lỗi cậu mới phải, trước khi nhờ cậu giúp lại không xem xét kỹ tình hình."
Ngô Mộc Lương là một yếu tố quá khó kiểm soát.
Đừng nói là Lê Dạng, mà ngay cả Trì Tích Đình tiếp xúc với Ngô Mộc Lương lâu như vậy cũng không thể uốn nắn được suy nghĩ của cậu ta. Với cái tính tự cao tự đại đó thì khi Lê Dạng đột ngột đến đề nghị giúp đỡ, khả năng cao là cậu ta sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lê Dạng nhíu mày lắc đầu: "Trời ạ, cậu xin lỗi tôi làm gì."
Lê Dạng thật sự trăn trở không thôi, từ khi vào công ty đến nay Trì Tích Đình đã giúp cô quá nhiều lần, không chỉ về mặt công việc mà còn cả về các mối quan hệ nơi công sở, thậm chí nhiều lời nói thoáng qua cũng khiến cô học hỏi được rất nhiều.
Sắp hết thời gian thực tập rồi, sau này chưa biết cả hai sẽ đi đâu về đâu, trong lòng Lê Dạng luôn mong muốn đáp lễ cho Trì Tích Đình chút gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết có thể làm gì cho Trì Tích Đình.
Đang lúc phiền não thì Trì Tích Đình lại chủ động nhờ cô giúp đỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!