TrướcSau Trì Hòa Viên đợi mãi mới nghe được một tiếng 'ừ' rất nhỏ từ đầu dây bên kia.
Cậu cũng không rõ trong lòng mình đang có cảm xúc gì, bao lời muốn nói quẩn quanh nơi đầu lưỡi, cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.
Nhận được đồ ăn rồi.
Trì Tích Đình còn chu đáo đặt thêm cho cậu một quả trứng.
"Anh ơi, đợi anh về rồi mình cùng về nhà nhé." Trì Hòa Viên xách đồ ăn lên tầng, chủ động lên tiếng.
Trì Tích Đình nói đồng ý rồi cúp máy.
Trì Hòa Viên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen, đột nhiên thấy mình giống như kẻ xấu phá hoại tình cảm của anh trai vậy.
Nhưng mà phải công nhận rằng lời của Trì Hòa Viên thật sự đã tác động không nhỏ đến tâm tư của Trì Tích Đình.
Nhân viên phục vụ khách sạn đến thu dọn khay thức ăn, Trì Tích Đình tiễn người xong thì liếc nhìn phòng tắm, ước lượng thời gian rồi quyết định tắm thật nhanh.
Dòng nước ấm từ vòi sen đổ xối xả l*n đ*nh đầu, nhiệt độ trong phòng tắm dần dâng cao, hơi nước mịt mờ hóa thành làn sương mù mờ ảo, chẳng mấy chốc đã bao trùm toàn bộ không gian.
Nỗi bức bối ngột ngạt vẫn luôn ẩn giấu trong cơ thể dường như cũng cuốn theo làn hơi nước, sau khi đầu óc trống rỗng, Trì Tích Đình lại đột nhiên nhớ đến đời trước.
Sau khi bước vào xã hội, bất kể là ở vị trí nào, làm nghề gì thì anh đều rất khó để hòa nhập với công việc. Lúc mới tốt nghiệp, anh cũng từng mang trong lòng ước mộng cố gắng vươn lên, dùng năng lực của bản thân để trở thành người chiến thắng trong cuộc đời. Nhìn những tòa cao ốc san sát mà hừng hực nỗi khát khao cháy bỏng, cứ cho rằng đó chính là cuộc sống mà mình muốn có.
Kết quả là ngay ngày đầu tiên đi làm, ảo tưởng ấy đã hoàn toàn tan vỡ.
Có lẽ là anh không hợp với công việc, dù là thực tập hay sau khi lên chính thức thì mọi thứ đều chẳng mấy thuận lợi. Vị trí công việc khác xa so với thực tế, đối mặt với những vấn đề chưa từng được tiếp xúc thì một kẻ chưa có chút kinh nghiệm nào như anh chỉ có thể tự mò mẫm tìm cách giải quyết. Dù là đồng nghiệp hay cấp trên đều có việc của họ, chẳng ai rảnh rỗi thời gian, càng chẳng có ai đủ tốt bụng để cầm tay chỉ việc cho một người mới bước chân vào nghề phải làm sao để hoàn thành công việc cả.
Áp lực tâm lí, lo âu, ngột ngạt, đây là trạng thái xuyên suốt những năm đầu tiên đi làm của Trì Tích Đình.
Nhưng công việc cứ giống như trò chơi nâng cấp đánh quái không ngừng, sau khi qua được cửa ải đầu tiên lại phải đối mặt với những khó khăn hoàn toàn khác. Anh đã từng trải qua luân chuyển vị trí, từng nhảy việc, từng đối mặt với khủng hoảng công ty, từng chuyển hướng nghề nghiệp, cũng từng trải qua nhiều biến động lớn trong ngành. Một mình anh độc bước trên con đường tối tăm không có điểm dừng, năm này qua năm khác tiến về phía trước mà chưa một lần thấy được ánh sáng cuối đường hầm.
Sau khi thăng chức thành giám đốc khu vực, công việc gần như chiếm trọn mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh. Vào giai đoạn bận rộn nhất, anh chẳng khác gì một con quay hoàn toàn không có một khoảnh khắc nào ngơi nghỉ, có khi trong cùng một ngày phải gấp rút đi công tác đến bốn thành phố, buổi tối về công ty còn phải giúp nhân viên xử lý hậu quả do sai sót trong công việc.
Làm quản lý và làm chuyên môn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tất nhiên cũng không thiếu những quản lý được cấp trên điều xuống, chẳng có chút hoài bão nào với sự nghiệp mà chỉ cần có cái danh là đủ, không quan tâm đến việc gì nên tất nhiên cũng không hề có chút áp lực công việc nào.
Nhưng đó đều là thiểu số, những người tự mình từng bước đi lên được vị trí ấy thì nhất định rất có khao khát mãnh liệt với sự nghiệp. Một khi trong lòng đã có tham vọng thì chẳng cần ai phải vẽ bánh vẽ gì cả, bản thân rồi sẽ tự dốc hết sức lực vì công việc, cúc cung tận tụy vì sự phát triển của công ty.
Đời trước vị trí cao nhất mà Trì Tích Đình từng ngồi đến là giám đốc khu vực, chỉ riêng việc quản lý nghiệp vụ và nhân viên của một khu vực đã khiến anh hoàn toàn đánh mất cuộc sống của riêng mình.
Chử Duật thì càng bận không cần phải nói.
Chử Duật có trách nhiệm, có năng lực, có tham vọng, nếu không thì cũng chẳng thể chỉ trong vòng bảy năm ngắn ngủi mà đưa tập đoàn nhà họ Chử phát triển thành quy mô như hiện tại.
Dòng suy nghĩ quẩn quanh rối bời, Trì Tích Đình tắt vòi sen, tiện tay cầm chiếc khăn treo gần đó lau người qua loa rồi đến bên giường mặc quần áo vào.
Đã gần 5 giờ chiều.
Trì Tích Đình cúi đầu nhìn điện thoại, đắn đo mở khung chat với Chử Duật ra, định hỏi xem Chử Duật khi nào về tới khách sạn, khi nào thì về thành phố B.
Chưa kịp gửi tin nhắn, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Trì Tích Đình đi về phía cửa, cứ nghĩ là nhân viên khách sạn.
Trì Tích Đình mở cửa, thấy Chử Duật đứng bên ngoài thì sửng sốt.
"Anh về rồi ạ?" Trì Tích Đình siết chặt bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa, lúng túng nghiêng người sang một bên, tay kia cứng nhắc chạm vào chóp mũi: "Vậy giờ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!