Trì Tích Đình thực sự không ngờ mình lại đột ngột gặp nam chính như thế. Trong khoảnh khắc ấy anh quên mất phải nhìn sang nơi khác, cứ như thế nhìn chằm chằm vào Hoắc Hựu Thâm một lúc lâu.
Ấn tượng của anh về Hoắc Hựu Thâm khá sâu sắc, dù sao cậu ta cũng là nam chính, nhưng mà thiện cảm cũng chẳng có bao nhiêu.
Hoắc Hựu Thâm là nam chính nên mấy cái đặc điểm tiêu biểu cũng được đẩy lên mức tối đa, nào là ngoại hình xuất chúng, năng lực vượt trội, con cưng của số mệnh, gần như là hội tụ mọi may mắn trên đời. Những dự án mà người khác không để mắt tới, rơi vào tay cậu ta lại trở thành viên ngọc quý dưới đáy biển. Những cơ hội hợp tác mà người khác chen chúc tranh giành, cậu ta lại có thể dễ dàng đạt được.
Theo lý mà nói, cái thể loại tiểu thuyết thăng tiến nơi công sở như thế này rất dễ chạm đến trái tim dân đi làm. Dù sao thì có ai đi làm công mà chưa từng mơ về ngày từ dưới đáy được bước lên mây, may mắn được quý nhân nâng đỡ, đường đời rộng mở thênh thang. Thế nhưng Trì Tích Đình lại thấy con đường của Hoắc Hựu Thâm lại quá mức ảo, ảo đến mức anh không thể nào hiểu được.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Trì Tích Đình quá trực diện, Hoắc Hựu Thâm đứng ở cửa bèn nhìn sang, mắt hai người chợt giao nhau.
Tóc mái của Hoắc Hựu Thâm hơi dài, lờ mờ che đi gần nửa lông mày, đôi mắt đen láy ẩn chứa nét lạnh lẽo. Ánh mắt khi nhìn người khác lúc nào cũng hờ hững, hàng mi vừa nâng lên đã lại khẽ rũ xuống, như thể chẳng ai thực sự lọt vào trong mắt cậu ta.
Hoắc Hựu Thâm là nam chính mà, quả thực có tư cách để kiêu ngạo.
Trì Tích Đình cũng nhìn sang chỗ khác, không quan tâm đến chuyện vừa gặp Hoắc Hựu Thâm. Anh thảnh thơi bước về phía phòng trà nước định kiếm chút đồ uống.
"Tới phòng họp nào đây?" Lê Dạng cúi đầu sắp xếp lại tập tài liệu trong tay, tiện miệng hỏi một câu.
Hoắc Hựu Thâm cụp mắt, không nhịn được mà nghiêng người nhìn về phía Trì Tích Đình. Ánh mắt cậu ta lặng lẽ dõi theo một lúc rồi mới dừng lại, lẩm bẩm một câu chẳng liên quan: "Không nhiều người lắm nhỉ"
Lê Dạng ngơ ngác quay đầu nhìn: "Hả?"
Hoắc Hựu Thâm ngước mắt lên, vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không có chút lúng túng của người không tập trung nghe người khác nói chuyện. "Vừa nãy cô hỏi tôi gì cơ?"
"Tôi hỏi cậu giờ tới phòng họp nào" Lê Dạng lặp lại, rồi thắc mắc, "Cậu sao thế? Ít khi thấy cậu mất tập trung lắm"
Hoắc Hựu Thâm: "Phòng 2703"
Hoắc Hựu Thâm khẽ nhướng mày, không trả lời câu hỏi thứ hai của Lê Dạng. Cậu ta uể oải giơ tay lên một chút rồi nói: "Đi thôi, muộn rồi"
Thấy Hoắc Hựu Thâm không muốn trả lời, Lê Dạng chỉ nhún vai, rất biết điều mà không hỏi thêm rồi đi theo cậu ta đến phòng họp.
"Không phải giám đốc Thẩm ngày mai mới về sao" Lê Dạng thắc mắc, "Lần này ai chủ trì cuộc họp vậy?"
Giọng Hoắc Hựu Thâm trầm trầm, tốc độ chậm rãi như thể không muốn tốn quá nhiều sức để nói chuyện: "Không biết nữa, nãy nghe nói là tổng giám đốc Chử sẽ đến nhưng giờ thì chưa chắc"
"Tổng giám đốc Chử?" Lê Dạng tròn mắt, giọng cũng cao lên, "Cuộc họp lần này quan trọng đến thế sao? Không đến mức đó chứ"
Hoắc Hựu Thâm cười nhẹ: "Quan trọng hay không thì vẫn là dự án của công ty nhà họ Chử thôi"
"Ui chao" Giọng Lê Dạng đấy phấn khích và kích động, "Đến thật thì quá đỉnh! Tổng giám đốc Chử đó! Huyền thoại đó! Cậu không biết hồi còn đi học có bao nhiêu thầy cô lấy anh ấy làm ví dụ để giảng bài đâu"
Hoắc Hựu Thâm không ý kiến gì, tất nhiên hồi đi học cậu ta cũng không ít lần nghe người ta nhắc đến cái tên Chử Duật.
Lê Dạng lại cúi đầu nhìn tài liệu, trong phút chốc cũng không còn tâm trạng để nói chuyện với Hoắc Hựu Thâm. Cô chỉ muốn tranh thủ thời gian này rà soát lại kế hoạch và slide ppt của mình, không mong có thể thu hút sự chú ý của tổng giám đốc Chử, chỉ cần không bị mất mặt trước mặt anh ấy là được.
Hoắc Hựu Thâm lại tỏ ra khá thờ ơ. Cũng chưa chắc sếp có đến hay không, giờ đột ngột đi chuẩn bị thì có ích gì đâu.Phía bên này, Chu San gõ nhẹ lên cửa, nghe thấy tiếng đáp lại mới đưa tay đẩy cửa bước vào, đi về phía Chử Duật đang ngồi sau bàn làm việc. Vừa lướt qua ly cà phê trên bàn hắn thì cô chợt sững người, theo bản năng nhìn sang phòng trà nước bên cạnh, động não một chút đã lập tức đoán được nguyên do.
Hiểu rõ tính cách của Chử Duật, Chu San không nhắc đến chuyện này mà chỉ âm thầm đưa việc đổi máy pha cà phê vào lịch trình cần giải quyết.
"Tổng giám đốc Chử" Chu San cúi đầu liếc nhìn lịch trình trên máy tính bảng, nhẹ giọng nói: "3 giờ chiều nay có một buổi gặp mặt với ban lãnh đạo của Nhuận Phong, nhưng lịch trình này lại trùng với cuộc họp nội bộ về dự án của công ty..."
"Họp của bộ phận nào?" Chử Duật đưa tay lật tập tài liệu được sắp xếp ngay ngắn trên bàn, cúi mắt lướt qua một lượt rồi ký tên, đồng thời hỏi.
"Bộ phận marketing" Chu San đáp.
"Thẩm Chi Triết khi nào về?"
"Ngày mai sẽ về thành phố B"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!