Chương 5: Tưởng như đã được nghỉ

Chử Duật khá ấn tượng về Trì Tích Đình.

Ngay ngày đầu tiên đi làm Trì Tích Đình đã bị thương. Lúc đó Chử Duật đang bận đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng sau khi nghe tin vẫn có tinh thần nhân đạo, tranh thủ chút thời gian đến bệnh viện thăm Trì Tích Đình.

Chỉ là lúc đó Trì Tích Đình vẫn còn hôn mê, Chử Duật dặn dò Chu San xử lý các vấn đề dưỡng thương cho nhân viên rồi quay về công ty, sau đó cũng dần dần quên mất chuyện này.

Lần thứ hai gặp lại chính là sáng nay.

Cái lý thuyết "NPC" của Trì Tích Đình khiến hắn ma xui quỷ khiến mà dừng lại mấy giây, nhìn Trì Tích Đình thêm vài lần mới chợt nhớ ra rằng mình đã từng gặp người này trước đó.

Lần thứ ba...

Chử Duật liếc nhìn Trì Tích Đình đang ngồi cạnh cửa sổ, sau đó mặt không chút thay đổi lướt ngang qua anh rồi đi thẳng đến quầy thu ngân.

Một mùi hương gỗ lạnh nhàn nhạt, hòa lẫn với hương cà phê đậm đà trong quán chợt len lỏi vào khứu giác của Trì Tích Đình. Vừa cảm thấy mùi hương này hơi quen quen, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một giọng nói càng quen thuộc hơn đã vang lên ngay phía sau anh.

"Một ly Americano"

Trì Tích Đình: "......"

Không thể nào.

Đôi môi đang ngậm ống hút của Trì Tích Đình hơi mở ra, anh nghiêng nhẹ điện thoại trong tay, màn hình cũng theo đó chuyển dần từ khuôn mặt mình sang bóng dáng Chử Duật đang đứng trước quầy.

Chử Duật đứng nghiêng người bên quầy bar, vóc dáng cao ráo, chân dài, khoác trên người chiếc sơ mi trắng cắt may tinh tế, hai cúc cổ được buông lỏng, quần âu ôm gọn lấy đôi chân thon dài, dù bị che phủ bởi lớp vải nhưng vẫn có thể nhận ra những đường cơ bắp săn chắc dẻo dai bên trong.

Khuôn mặt của Chử Duật đẹp đến mức có phần hơi quá đáng, đôi mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, các đường nét gương mặt sắc sảo, dù đứng cách xa hay bị làm mờ qua ống kín hắn ta vẫn xuất chúng đến khó tả.

"Gì thế? Cậu mê cái anh chàng đẹp trai kia à?" Ở đầu bên kia điện thoại, Phó Ninh ngơ ngác nhìn màn hình thay đổi. Khi thấy rõ gương mặt của Chử Duật, ánh mắt cậu ta sáng lên, giọng điệu kích động hẳn: "Đẹp trai thế nhở! Nhanh xin WeChat đi Trì Tích Đình!"

Qua màn hình điện thoại, Trì Tích Đình tinh ý phát hiện Chử Duật đang nhìn về phía mình, lập tức xoay điện thoại đi chỗ khác, giơ tay che nửa mặt theo phản xạ, hạ giọng nói với Phó Ninh: "Xin cái gì mà xin, sếp tôi đấy"

Phó Ninh lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc phán xét: "Được lắm Trì Tích Đình, sao cậu toàn có đồ ăn ngon thế"

Trì Tích Đình: "......"

"Đó không phải vấn đề ông cố ơi" Giọng Trì Tích Đình dần dần nhỏ lại, nội tâm thì ngày càng sụp đổ.

Ai mà vui nổi khi chỉ ra ngoài uống cà phê mà lại vô tình chạm mặt sếp chứ.

Huống hồ anh còn vừa mới buột miệng nói một câu 'đại nghịch bất đạo'...

"Không có vấn đề gì đâu, thả lỏng xíu đi". Phó Ninh vẫn đang ở đầu dây bên kia an ủi, "Hay trốn sang một góc xem sao"

Trì Tích Đình cẩn thận dịch mông một chút.

"Ê, anh ta đang đi tới kìa". Phó Ninh tự giác làm tai mắt cho Trì Tích Đình, lén lút liếc nhìn hai lần rồi hạ giọng nhắc nhở, "Hình như nhìn thấy cậu rồi"

Trì Tích Đình lạnh sống lưng, không dám quay đầu lại mà nhỏ giọng nói: "Thấy cũng chả sao, chỉ sợ anh ta nghe được mấy câu quá mức tiêu cực của tôi thôi"

Dù đó đều là lời thật lòng, nhưng nếu để sếp nghe thấy thì vẫn mất hình tượng lắm...

Phó Ninh thản nhiên nói: "Nghe thì nghe chứ sợ...", lời còn chưa dứt, cậu ta bỗng khựng lại.

Trì Tích Đình cứng người, trong chớp mắt đã hiểu ra điều gì đó. Anh thầm an ủi bản thân hai câu rồi cố gắng bình tĩnh mà cúp máy, thử quay đầu lại, không ngoài dự đoán đã mắt chạm mắt với Chử Duật.

Đôi mắt Chử Duật đen sâu thẳm, ẩn sau lớp kính là ánh nhìn mang theo chút lạnh lùng. Chỉ một cái liếc mắt thoáng qua cũng đủ khiến Trì Tích Đình cảm thấy mình như con mồi bị nhắm trúng, đông cứng tại chỗ.

"Tổng giám đốc Chử, trùng hợp quá ạ". Trì Tích Đình chớp mắt, chấp nhận sự thật rằng ngay cả khi ra ngoài uống cà phê cũng có thể tình cờ gặp sếp rồi thoải mái chào hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!