Trì Tích Đình nhíu mày nói: "Tôi nhiều việc lắm, không rảnh"
Lý Hân cũng hơi bực mình, thấy Trì Tích Đình định đi thì đưa tay ra túm lấy theo bản năng, Trì Tích Đình lại tránh né ra mặt khiến giọng điệu cô ta càng thêm khó chịu: "Anh thì có việc gì chứ, mất mấy phút thôi thì chết ai?"
Trì Tích Đình: "Thế cũng tốt hơn là đứng đây nói nhảm với cô"
Mặt Lý Hân tối sầm lại: "Anh!"
"Anh không được đi". Thấy Trì Tích Đình không thèm để ý đến mình, Lý Hân cuống hết cả lên, nhấc chân đuổi theo. Chỉ là không biết vấp phải cái gì dưới chân, cả người cô ta đột nhiên mất thăng bằng, ngã bịch xuống đất.
Trì Tích Đình quay đầu lại nhìn.
Thấy Trì Tích Đình dừng lại, vẻ mặt Lý Hân thoáng hiện vẻ mừng rỡ, mở miệng định nhờ Trì Tích Đình đỡ đứng dậy, sau đó nhân cơ hội này làm rõ mấy chuyện đang lo lắng.
Thẩm Chi Triết gọi Trì Tích Đình đến phòng để làm gì?
Thẩm Chi Triết có tin mình không?
Nếu truy cứu trách nhiệm thì mình có bị ảnh hưởng không?
Đầu óc Lý Hân vừa hỗn loạn vừa mơ hồ, thấy Trì Tích Đình chỉ đứng im tại chỗ nhíu mày, đang định phàn nàn Trì Tích Đình không biết thương hoa tiếc ngọc thì thấy trên mặt anh thoáng qua một tia ngạc nhiên, giọng nói lanh lảnh pha lẫn khó hiểu vang lên:
"Cô làm gì đấy, công ty không cho ngủ dưới sàn đâu"
Lý Hân: "......"
?
"Ê.... anh..." Lý Hân nhất thời á khẩu, ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, dường như bị sự vô tình của Trì Tích Đình làm cho choáng váng.
Thể loại người gì đây?
Thấy đồng nghiệp bị ngã còn đứng một bên cười cợt nữa.
Biểu cảm của Lý Hân thay đổi liên tục, tay siết lại một chút, dùng sức chống xuống đất cố gắng đứng dậy, cúi đầu nhìn cổ chân vẫn đang đau.
Trì Tích Đình đứng yên quan sát, cuối cùng vẫn tiến lên hai bước, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lý Hân ngồi xổm xuống, đỡ lấy cánh tay cô ta rồi nói: "Dậy được không?"
Lý Hân c*n m** d***, xấu hổ né tránh ánh mắt của Trì Tích Đình rồi lung tung gật đầu, mượn lực của Trì Tích Đình đứng dậy.
"Anh... giám đốc Thẩm có nói gì với anh không?" Lý Hân vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi.
Trì Tích Đình thấy Lý Hân đứng vững rồi thì buông tay luôn, nghiêng người tạo khoảng cách với Lý Hân. Anh ngẩng đầu liếc Lý Hân một cái, đôi mắt đen láy trong veo nhưng lại vô cùng lạnh nhạt, làm Lý Hân rợn cả người.
"Nói chuyện công việc thôi". Trì Tích Đình thu hồi ánh mắt.
Lý Hân hơi chột dạ mở miệng: "Thật không đấy? Vậy..."
Trì Tích Đình quay đầu mỉm cười với Lý Hân, nói: "Tôi không thích phí thì giờ vào những chuyện vô nghĩa. Đều là người trưởng thành cả rồi, tập trung vào việc của mình đi, đừng làm phiền đến người khác nữa nhé"
Đột nhiên túm lấy hỏi đông hỏi tây, rồi thì đổ vấy tội lên đầu anh, toàn là ba cái thứ vớ vẩn lãng phí thời gian.
Thẩm Chi Triết thực sự nói không sai.
Cô nàng này vẫn như một đứa con nít, suy nghĩ đơn giản nông cạn không giấu được chuyện gì, sợ dính chuyện nhưng lại luôn gây chuyện.
Trì Tích Đình thật sự chẳng thèm chấp cô ta.
Lý Hân ngơ ngác há miệng mãi mới có phản ứng, trong mắt bốc lên ngọn lửa bực tức và phẫn nộ. Cô ta đang định mở miệng tiếp tục tranh cãi với Trì Tích Đình thì anh đã tắt nụ cười, quay người dứt khoát bước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!