Trì Tích Đình và Chử Duật nhìn nhau rất lâu.
Cảm xúc trong đôi mắt sau tròng kính của Chử Duật sâu không lường được.
Trì Tích Đình ngẩn ngơ ngắm một lúc lâu nhưng không dám lên tiếng, yếu ớt xoay người lại, mở cửa xe trèo vào trong.
Vừa mới ngồi vào chỗ một cái thì anh chợt hiểu ra toàn bộ chuỗi hành động vừa rồi.
Vị trí dưới mông anh bây giờ chắc là chỗ Chử Duật thường ngồi, vậy nên Tiểu Hồ mới theo thói quen đỗ xe gần phía đó để tiện cho Chử Duật.
Trì Tích Đình đột nhiên cảm thấy mông mình cực kỳ khó chịu, chỗ ngồi như mới rải thêm than nóng, ngồi chưa được hai giây đã hơi nhấc mông lên, định nhích sang bên cạnh một chút để nhường chỗ cho Chử Duật.
Thế nhưng vừa mới nghiêng sang trái một chút thì 'bốp' một phát, va ngay vào vai của Chử Duật.
Trì Tích Đình kêu á một tiếng rồi đưa tay che mắt lại, cảm thấy nước mắt lập tức tuôn trào.
Va chạm cũng không mạnh lắm.
Chủ yếu là đụng vào mắt, cảm giác cay xè còn khó chịu hơn cả đau, nước mắt trào ra không kiểm soát.
Chử Duật nhíu mày, vươn tay đỡ lấy tay Trì Tích Đình theo phản xạ, nhẹ nhàng kéo cổ tay anh ra, trầm giọng nói: "Đừng dụi nữa"
Trì Tích Đình ngoan ngoãn buông tay, thử mở mắt nhưng trước mắt toàn là một màn nước mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng mơ hồ của Chử Duật.
"Không sao ạ". Trì Tích Đình lẩm bẩm nói, lại muốn đưa tay lên dụi mắt: "Để tôi nghỉ một lát là được"
Tay Trì Tích Đình vừa mới giơ lên đã bị Chử Duật nắm lấy.
Lực lần này mạnh hơn một chút, kiên định giữ chặt cổ tay của Trì Tích Đình trong lòng bàn tay, dưới lớp da thịt tiếp xúc có thể cảm nhận được một luồng nhiệt đang nhẹ nhàng lan tỏa.
Trì Tích Đình thấy cổ tay mình hơi nóng lên, luồng nhiệt như mất kiểm soát mà lan dần lên trên, chẳng mấy chốc cả đầu ngón tay cũng nóng rát và tê tê.
Một cảm giác thật lạ lẫm.
Đến nỗi Trì Tích Đình suýt chút nữa quên mất là mắt mình vẫn đang đau.
"Nhắm mắt lại"
Giọng nói điềm tĩnh của Chử Duật lại vang lên bên tai.
Trì Tích Đình lập tức tuân mệnh, nhắm mắt lại không chút do dự.
Chử Duật nhìn chằm chằm nơi khóe mắt hơi ửng đỏ của Trì Tích Đình.
Có vẻ như bị va mạnh vào mắt bên trái, làn da Trì Tích Đình lại trắng quá mức nên chỗ bị va đỏ lên rõ rệt, từ khóe mắt lan rộng ra ngoài.
Trì Tích Đình vẫn còn nhắm nghiền, mắt một mí mỏng manh, hàng mi ướt át cụp xuống vẽ nên một đường cong mềm mại rất đẹp. Mí mắt cùng hàng mi dường như cảm nhận được điều gì đó nên khẽ run lên nhưng vẫn không dám mở ra.
Chử Duật cảm thấy như ngừng thở, đột ngột quay sang chỗ khác.
"Được chưa ạ?"
Thấy mãi vẫn không có động tĩnh gì, Trì Tích Đình im lặng một lúc lâu không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Chử Duật vô thức xoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Trì Tích Đình mở mắt ra, chớp chớp vài cái để thích nghi, lúc này mới cảm thấy cơn đau buốt ban đầu đã giảm đi bảy tám phần.
"Va vào khóe mắt, chắc là không ảnh hưởng đến bên trong". Chử Duật nhìn thẳng, khóe môi căng chặt, mãi một lúc sau mới nói tiếp: "Mấy hôm nay cẩn thận chút, lát nữa Tiểu Hồ đi mua ít thuốc cho cậu"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!