Chương 4: Áp lực cạnh tranh

Hình Phán Phán được xem như là một nhân viên kỳ cựu của tập đoàn nhà họ Chử. Ngay từ năm tư đại học cô đã thực tập tại đây, sau khi thuận lợi trở thành nhân viên chính thức lại tiếp tục gắn bó với công ty. Năng lực làm việc của cô đã được mọi người công nhận, chỉ còn thiếu một cơ hội thích hợp để thăng chức thành trưởng nhóm C.

Tập đoàn nhà họ Chử có áp lực công việc lớn, mức độ cạnh tranh cũng rất cao. Nếu để tuột mất một dự án thì cơ hội thăng chức cũng theo đó mà bay đi. Vì vậy hầu hết những nhân viên lâu năm trong bộ phận marketing đều tập trung vào dự án của riêng mình, việc hướng dẫn nhân viên mới trở thành một nhiệm vụ không được hoan nghênh.

Hình Phán Phán cũng không mấy hứng thú với công việc này.

Vấn đề là Trì Tích Đình....

Quá đẹp trai.

Dù trong đầu chỉ toàn là công việc, thăng chức, tăng lương, tiết kiệm mua nhà và độc lập tài chính, Hình Phán Phán vẫn không thể không để ý đến ngoại hình của Trì Tích Đình. Giọng nói vốn sắc bén của cô cũng dần dịu lại khi đối mặt với ánh mắt cười của người đối diện.

"Chào em" Hình Phán Phán gật đầu, đẩy nhẹ gọng kính rồi nói: "Chị là Hình Phán Phán, cứ gọi chị là Phán Phán cũng được"

Trì Tích Đình mím môi cười nhẹ, gật đầu đồng ý.

Thấy mình đã sắp xếp ổn thỏa cho Trì Tích Đình, Phương Bân phủi phủi lớp bụi tưởng tượng trên tay rồi rút lui trong vẻ mãn nguyện.

"Em đã được sắp xếp chỗ ngồi chưa?" Hình Phán Phán đặt điện thoại xuống, nhìn quanh một lượt rồi nói: "Nhóm chúng ta ít người hơn các nhóm khác, chỗ trống cũng còn khá nhiều. Em cứ chọn đại một chỗ mà ngồi trước đi nha"

"À, hình như nhóm mình còn có mấy thực tập sinh khác nữa." Hình Phán Phán bổ sung: "Họ ngồi bên kia kìa, em có muốn ngồi chung không?"

Trì Tích Đình nhìn theo hướng mà Hình Phán Phán chỉ.

Có lẽ để thể hiện bản thân, những thực tập sinh đó đều chọn vị trí gần phía trước, chính diện với cửa ra vào. Phòng của trưởng nhóm nằm ngay cạnh đó, cách một cánh cửa kính, chỉ cần liếc mắt là có thể quan sát được mọi động thái của họ.

Trì Tích Đình: "......" Dũng cảm thật sự.

Anh quay mặt đi, nói: "Dạ thôi em ngỗi chỗ bên kia cũng được ạ"

Trì Tích Đình chọn một góc khuất, hai bên đều có tường bao quanh, màn hình máy tính còn quay lưng lại với văn phòng trưởng nhóm. Nếu hơi nghiêng người một chút, chậu cây xanh bên cạnh có thể che khuất người hoàn hảo.

Chỗ ngồi quá đỉnh.

"Thế cũng được". Hình Phán Phán cũng không bình luận gì về lựa chọn của Trì Tích Đình, chỉ gật đầu rồi nói tiếp: "Vậy lát nữa chị sẽ báo với trưởng nhóm một tiếng, còn hôm nay em..."

Cô ngừng nói, trông có vẻ bối rối. Trước giờ cô chưa từng hướng dẫn người mới, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, dạo này cô thực sự rất bận, bảo cầm tay chỉ việc từng chút một thì chắc chắn là không thể nào.

Có lẽ nhận ra sự khó xử của Hình Phán Phán, Trì Tích Đình chủ động nói: "Chị cứ làm việc đi ạ, mấy ngày trước em vẫn chưa đi làm được, hôm nay muốn tìm hiểu kỹ hơn về quy chế và nội quy của công ty ạ"

"Được" Hình Phán Phán lập tức gật đầu đồng ý. "Để chị đưa cho em"

Trì Tích Đình vâng một tiếng, sau đó đi đến chỗ ngồi hoàn hảo của mình. Anh thong thả đặt ba lô xuống, rút mấy tờ giấy ra lau bàn. Lau xong bàn, anh tiếp tục lau màn hình máy tính, lau bàn phím, cứ thế lau từng thứ một cho đến khi không còn gì để lau nữa. Cuối cùng mới chậm rãi mở máy tính lên.

Sau một hồi lề mề, thế mà đã gần 10 giờ rồi.

Đỉnh của chóp. Còn một tiếng rưỡi nữa là đến giờ nghỉ trưa rồi.

Trì Tích Đình nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc, rồi hứng lên đổi hình nền. Anh lướt qua vài tấm, thử hết cái này đến cái khác, cuối cùng mới chọn được một tấm ưng ý.

Bồ Tát cạn lời.

Trên đó còn in mấy chữ to tướng:

"Không sao cả, Bồ Tát sẽ phù hộ khi tôi cần"

Hoàn toàn phù hợp với trạng thái tinh thần hiện tại của anh.

Sau khi đổi xong hình nền máy tính, Trì Tích Đình mới bắt đầu lật xem tài liệu mà Hình Phán Phán đưa cho.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!