TrướcSau Trì Tích Đình và Trì Hòa Viên gần đến nhà thì Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu cũng đã về, vừa trò chuyện vừa bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa trưa.
"Ngày nào cũng ăn cá, ngán chết đi được" Lục Nghiên Chiêu than vãn một câu.
Trì Nghiệp cười hớn hở đáp: "Tích Đình thích ăn mà. Nhưng đúng là ăn nhiều cũng ngán thật, hôm nay anh đổi cách làm khác thử xem"
"Thôi cũng được... Mà hai đứa nó sao giờ còn chưa về, không gặp chuyện gì chứ?" Giọng Lục Nghiên Chiêu khá lo lắng.
"Không sao đâu, có Hòa Viên đi cùng mà. Nhóc đó tính khí hơi nóng nảy nhưng chững chạc đáng tin lắm, có nó đi theo thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu"
"Ừm..." Lục Nghiên Chiêu đặt dao xuống, lau tay vào tạp dề, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói tiếp: "Hai đứa giờ hòa thuận với nhau như vậy, em mừng lắm"
Dù sao cũng là hai anh em, trong lòng bà... cả hai đều là con, đều là máu thịt trong lòng bàn tay, bà không nỡ để đứa nào phải chịu khổ hay bị ấm ức, vẫn luôn cố gắng để giữ công bằng nhất có thể.
Chỉ là trời sinh tính mỗi đứa mỗi khác.
Những đứa trẻ quá nhạy cảm thường tự gán lên những hành động và lời nói bình thường một lớp màu sắc khác biệt, rồi từ đó bắt đầu tự giày vò và suy nghĩ rối rắm.
Một khi hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo xuống, thì từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày cũng có thể trở thành từng giọt nước, từng chút một tưới tắm cho hạt giống ấy, cho đến khi nó nảy mầm đâm chồi, bén rễ sâu trong lòng.
Lục Nghiên Chiêu là người rất giỏi thấu cảm, bà có thể hiểu được sự mất cân bằng và cảm giác không an toàn trong lòng Trì Tích Đình, cho nên dù Trì Tích Đình ngày càng tỏ thái độ lạnh nhạt với họ, thậm chí không còn muốn gọi họ là ba mẹ nữa thì cũng chưa từng trách móc lấy một câu. Bà chỉ luôn cảm thấy mọi lỗi lầm đều nằm ở những người làm cha mẹ như mình, đã không thể cho con đủ cảm giác an toàn và tình yêu thương.
Nhưng may mắn là bây giờ mọi chuyện đều đang dần chuyển biến theo hướng tốt đẹp.
"Bọn trẻ đều lớn cả rồi" Trì Nghiệp thấy Lục Nghiên Chiêu đang xúc động, bèn rửa tay xong rồi ôm lấy bà, dịu dàng an ủi, "Đều là người lớn cả, đi làm rồi thì tự khắc sẽ nghĩ thông suốt"
Lục Nghiên Chiêu gật đầu, lại hỏi Trì Nghiệp: "Nhắc đến công việc mới nhớ, em hơi lo lắng cho công việc của Tích Đình ấy..."
Lúc trước, Trì Tích Đình thấy Trì Hòa Viên được làm ở tập đoàn nhà họ Chử thì thấy rất bất bình, sau đó dùng đủ mọi cách từ dỗ ngọt đến ép buộc, mè nheo Trì Nghiệp mãi bắt ông phải đưa mình vào đó.
Trì Nghiệp cũng thực sự tận dụng hết sức tâm huyết và các mối xã giao cho con trai. Bản thân ông cũng chỉ là một nhân viên của doanh nghiệp nhà nước, nhờ làm việc lâu năm và quen biết rộng nên mới thông qua đủ đường dây quan hệ, cố gắng lắm mới giúp Trì Tích Đình vượt qua vòng sàng lọc hồ sơ.
Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu rất thương con, đối với chuyện công việc cũng không áp lực mấy, chẳng mong con mình phải giàu sang phú quý, chỉ cần khỏe mạnh và bình an là đủ rồi.
Bọn họ đều hiểu rằng năng lực và tố chất của Trì Tích Đình rõ ràng khó có thể thích ứng được với cường độ công việc ở tập đoàn nhà họ Chử, khả năng được chuyển chính thức cũng rất mong manh, sau khi tốt nghiệp đi đâu về đâu cũng là vấn đề cần phải lo nghĩ.
Trì Nghiệp khẽ thở dài nói: "Không sao, cứ để Tích Đình rèn luyện trước đã, chuyện sau này thì để sau hẵng tính. Dù sao đi nữa chúng ta cũng không để nó chết đói được"
Cùng lắm thì ông lại nhờ người giúp một tay, sắp xếp cho Trì Tích Đình vào một công ty nho nhỏ cũng được. Tuy nhiên Trì Tích Đình sẽ phải tự mình thích nghi với sự chênh lệch giữa một doanh nghiệp lớn và một đơn vị nhỏ mà thôi.
Vừa nghĩ đến vấn đề tương lai của con cái, hai vợ chồng đều không tránh khỏi lo lắng, trong bữa cơm cũng không nhịn được mà dò hỏi tình hình công việc hiện tại của Trì Tích Đình ở công ty.
Trì Tích Đình hơi ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Ổn lắm ạ"
Câu này trả lời cho có lệ, khiến hai người không tài nào đoán được là thật sự ổn hay chỉ là che giấu để giữ thể diện.
Trì Hòa Viên ngồi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn Trì Tích Đình một cái nhưng không nói gì.
Cường độ công việc ở tập đoàn Chử rất lớn, áp lực cạnh tranh cũng không hề nhỏ. Khi còn đang thực tập, chính cậu cũng bị cuốn vào vòng xoáy khốc liệt ấy, ba tháng liền không có lấy một ngày tan ca trước 11 giờ đêm.
Phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể nổi bật trong số hơn chục người cạnh tranh, trở thành một trong hai người được giữ lại làm chính thức.
Gần đây Trì Hòa Viên cũng vô cùng bận rộn, không có thời gian để quan tâm đến tình hình của Trì Tích Đình, huống hồ hai người lại ở hai bộ phận xa nhau, bình thường cũng không có nội dung công việc nào cần hợp tác, vậy nên cậu cũng không rõ tình hình công việc hiện tại của Trì Tích Đình.
Chỉ biết rằng Trì Tích Đình không hề tăng ca.
Ngày nào cũng tích cực tan làm, ở lại thêm một giây phút thôi là thấy phí phạm cuộc đời.
Trì Hòa Viên liếc nhìn Trì Tích Đình vẫn đang vô tri ăn cơm, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!