Ngô Mộc Lương tức đến mức mặt đỏ bừng, nghiến chặt răng hàm, gân cổ định tiếp tục cãi nhau với Trì Tích Đình.
Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Phương Bôn đã nhíu mày đi ra từ lối bên trong phòng pha trà, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Mộc Lương một giây sau đó chuyển sang Trì Tích Đình.
"Cãi nhau cái gì đấy? Giờ làm việc không ở chỗ làm mà tụ tập ở đây làm gì?" Trên mặt Phương Bôn không còn nụ cười hiền hòa thường ngày nữa, vẻ nghiêm nghị lạnh băng khiến các thực tập sinh đều cảm thấy căng thẳng, im lặng như chim cút tự động co lại một góc.
Phương Bôn là nhân viên lâu năm của tập đoàn nhà họ Chử, chỉ là vận may không tốt lắm, chưa gặp được cơ hội hay dự án lớn nào nên vẫn chưa có cơ hội thăng tiến thêm.
Thế nhưng Phương Bôn lại có tính cách rất tốt, vòng quan hệ rộng, biết cách cư xử, rất được lòng nhân viên trong bộ phận marketing. Anh ta cũng có mối quan hệ không tệ với Thẩm Chi Triết, thỉnh thoảng còn cùng nhau ra ngoài uống rượu, tuy rằng chức vụ không cao nhưng vẫn nhận được sự tôn trọng và kính nể từ mọi người.
Mấy con gà thực tập sinh non nớt còn chưa đặt nổi nửa bàn chân vào công ty thì biết gì.
Gương mặt đỏ bừng của Ngô Mộc Lương dần tái nhợt, bàn tay buông thõng bên người siết lại, ánh mắt đảo liên tục, không biết Phương Bôn đến từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu.
Sắc mặt Phương Bôn cực kỳ khó chịu, không ưa nổi cái đám con nít nhiều chuyện này nhưng vẫn giữ thể diện mà không nhiều lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh:
"Giải tán nhanh cho tôi. May mà tôi bắt gặp được, chứ để trưởng nhóm của mấy đứa hay giám đốc Thẩm nhìn thấy thì không biết ăn bao nhiêu tội"
Phương Bôn không muốn nói toẹt ra, dù sao thì mấy đứa kia cũng đều là người trẻ tuổi, lúc rảnh rỗi tụ tập tám chuyện một chút thì cũng không sao, nhưng mà nói gì thì nói nhưng cũng phải biết lựa lời một chút.
Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, làm ơn dùng não trước khi mở miệng chút được không?
Dại ơi là dại.
Phương Bôn càng ngày càng mất thiện cảm với Ngô Mộc Lương.
Ngay từ đầu anh đã không có ấn tượng tốt về Ngô Mộc Lương. Khả năng làm việc thì còn phải xem xét, nhưng riêng về thái độ và cách đối nhân xử thế của cậu ta thì thật sự đáng phê bình.
Lần trước khi Ngô Mộc Lương lóng ngóng chiếu slide lên màn hình chiếu trong cuộc họp, cũng chính vì lòng tốt mà Phương Bôn đã lên giúp, đổi lại là cả một câu cảm ơn cũng không có.
Không cư xử biết điều thì sớm muộn cũng không thể trụ lại chốn công sở được đâu.
Phương Bôn vừa dứt lời thì đám thực tập sinh lập tức tản ra nhanh như chim vỡ tổ, sợ bị anh tiếp tục mắng rồi lại truyền đến tai Thẩm Chi Triết.
Ngô Mộc Lương cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn còn nghẹn một bụng ấm ức, lén lút liếc Trì Tích Đình một cái đầy tức tối rồi mới quay người rời đi.
Phương Bôn lại nhìn về phía Trì Tích Đình, biểu cảm trên mặt dịu đi một chút, nói: "Cậu cũng về làm đi, mấy lời đó nghe tai này lọt tai kia đi, đừng để bụng quá"
Đây cũng là một lời khuyên dành cho Trì Tích Đình.
Lời của Ngô Mộc Lương nói nặng thì cũng không quá nặng, nhưng mỉa mai làm tổn thương người khác như thế cũng không nhẹ, chỉ là chuyện nhỏ này thật sự không nên làm ầm lên, không ý tứ mà cũng không phù hợp cho lắm.
Nếu có thể cho qua thì cứ cho qua.
Trì Tích Đình cũng hiểu được ẩn ý của Phương Bôn, nhún vai rồi nói:
"Vâng em biết ạ, em xin phép đi trước"
Phương Bôn vỗ nhẹ lên vai Trì Tích Đình, gật đầu một cái rồi rời đi.
Lê Dạng nhìn theo Phương Bôn cho đến khi bóng dáng của anh ta hoàn toàn biến mất, sau đó mới quay lại nhìn về phía Trì Tích Đình, chần chừ một lúc mới lên tiếng: "Cậu ta lại nói gì sau lưng cậu à?"
Lần trước Lê Dạng cũng đã bắt gặp Ngô Mộc Lương nói xấu người khác.
Lê Dạng và Ngô Mộc Lương không thân lắm, dù cùng học một trường nhưng chỉ gặp nhau trong vài cuộc thi lớn.
Thành tích học tập của Ngô Mộc Lương khá tốt, cũng khá nổi tiếng trong trường, giành được không ít giải thưởng. Có lẽ chính vì điều này mà tính cách của cậu ta ngày càng kiêu ngạo, tự cao tự đại, khinh thường người khác, đặc biệt là không thể kiềm chế được miệng lưỡi của mình mà nói xấu đồng nghiệp khắp nơi, như thể chỉ có vậy mới chứng minh được sự xuất sắc của bản thân.
Trì Tích Đình chỉ ừ một tiếng không thèm quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!