"Gì ạ?"
Trì Tích Đình choáng váng, ngẩn ngơ nhìn Chử Duật một lúc lâu, rồi quay đầu về phía Tiểu Hồ đang ngồi ở ghế lái.
Thấy Trì Tích Đình nhìn sang, Tiểu Hồ lập tức tắt ngay vẻ mặt hóng hớt, nhe răng cười với Trì Tích Đình.
Chử Duật mở cửa xe, mặt không đổi sắc nói: "Không phải cậu đăng trên WeChat à?"
Trì Tích Đình mải dõi theo động tác của Chử Duật, khi thấy hắn ngước nhìn mình thì đầu óc như bị chết máy, vô thức làm theo động tác của Chử Duật, cúi người ngồi vào xe.
Khi cửa xe đóng lại, Trì Tích Đình mới mở miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi chỉ đăng vu vơ thôi"
Thật ra chỉ là chút tâm trạng yếu lòng lúc đêm khuya, trong một phút xúc động không kìm được mà post một cái status bằng tài khoản công việc.
Bị Chử Duật nhìn thấy đã đành, ổng lại còn tin là thật nữa chứ.
"Có chuyện gì thế?" Chử Duật liếc nhìn Trì Tích Đình, ánh mắt hơi trầm xuống, dường như đã đoán được có mâu thuẫn gì đó xảy ra ở phòng trọ.
Trì Tích Đình bất lực mím mím môi, chỉ trong vài câu đã kể hết những gì vừa xảy ra cho Chử Duật.
Chử Duật nhíu mày.
Sếp chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Hồ ngồi phía trước đã mở miệng đồng cảm với Trì Tích Đình: "Cũng khó mà tránh được nhỉ, dù sao thì chúng ta cũng lớn lên trong những môi trường sống khác nhau, việc thuê chung nhà chắc chắn sẽ có mâu thuẫn"
Trì Tích Đình: "Nhưng mà lần này cậu ta thực sự rất quá đáng"
Đời trước Trì Tích Đình cũng từng ở chung với người khác một lần, lúc đó người bạn cùng nhà mặc dù cũng có chút khuyết điểm nhỏ nhưng đều là người làm công ăn lương, sáng đi tối về, cả năm gần như chẳng gặp nhau mấy lần, chỉ là thi thoảng người nọ quên mang chìa khóa khiến Trì Tích Đình phải dậy mở cửa.
Hai người không quen không biết sống chung với nhau, dù có kiểm soát bản thân đến đâu thì cũng sẽ xuất hiện một số va chạm và bất tiện trong cuộc sống.
Khi công việc ổn định và tài chính thoải mái hơn một chút, Trì Tích Đình đã tìm được một căn hộ khá ổn khác, ở một mình cho tự do tự tại.
"Chính xác luôn". Tiểu Hồ nói, "Giờ tôi cũng đang ở ghép với người khác, sống ở khu Cảnh Thâm đó, vị trí nhà và giao thông đều tốt, chỉ có điều cách âm kém quá, mà bạn cùng nhà của tôi lại không phải là người có ý tứ cho lắm, tiếng ồn lớn đến mức mà..."
Có thể là phát điên luôn.
Đặc biệt là công việc của Tiểu Hồ hiện tại không cố định giờ giấc, khi rảnh rỗi thì sẽ ở nhà tranh thủ ngủ bù, thế nhưng mỗi lần chuẩn bị vào giấc đều bị bạn cùng nhà làm ồn đánh thức.
Trì Tích Đình thấu hiểu mà nhìn Tiểu Hồ.
Cả hai liếc nhau qua gương chiếu hậu vài lần, mỗi lần đều cảm nhận được chút cay đắng và buồn bã trong ánh mắt của đối phương.
Chử Duật chưa từng trải qua việc sống chung với người khác: "......"
"Gần công ty không có căn hộ một người ở à?" Chử Duật hỏi.
Nhắc đến chuyện này khiến Trì Tích Đình càng cảm thấy bực bội, mở miệng nói: "Có thì có ạ, nhưng dù sao đây cũng là khu vực trung tâm, xung quanh mấy tòa cao ốc đều đắt kinh khủng, những phòng đơn có giá hợp lý thì hầu hết là nhà tái định cư"
Không phải là nhà ngõ hẻm thì cũng là làng trong phố, lại còn tính nước và điện theo giá kinh doanh, chỉ riêng tiền điện nước đã bằng nửa tháng tiền thuê nhà rồi.
Ở ghép thì ít nhất cũng có thể chọn được khu chung cư ổn ổn một chút, an toàn và tiện lợi hơn.
Trì Tích Đình cũng khá hài lòng với căn nhà mà chủ nhân cơ thể đã chọn. Nhà có ban công, nhiều cửa sổ, thông gió tốt.
Chỉ có một vấn đề lớn là bạn cùng nhà.
Mấy tật xấu kiểu tham ăn hay hám lợi vặt vãnh của Viên Dần thì Trì Tích Đình còn cố gắng nhịn được, nhưng lần này không hỏi ý kiến mà tự tiện cho người khác vào phòng anh ngủ thì thật sự buồn nôn quá rồi.
Tiểu Hồ cho một cái nhận xét: "Người này đúng kiểu hám của rẻ. Có câu gì nhỉ, ngã xuống rồi lúc đứng dậy vẫn phải kẹp tí đất trong mông mang về cho đỡ thiệt"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!