Vừa dứt lời, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa dò xét của Chu San lập tức bắn tới người Trì Tích Đình. Thế nhưng chỉ vài giây sau cô đã lặng lẽ nhìn sang nơi khác, đứng yên lặng phía sau Chử Duật.
Biểu cảm của Chu San được kiểm soát quá tốt, đến mức nhiều người xung quanh còn không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô, cũng không biết Chử Duật đang nói chuyện với ai. Vì vậy sau một hồi nhìn nhau đầy khó hiểu, ai nấy đều mang đầy một bụng thắc mắc.
Trì Tích Đình biết Chử Duật đang hỏi về vết thương của mình thì gật đầu trả lời: "Vết thương không nặng lắm, đã khỏi rồi ạ"
Bầu không khí xung quanh thang máy càng trở nên yên tĩnh hơn.
Nhân viên của tập đoàn nhà họ Chử tụ lại một chỗ cùng nín thở như thể đang đi trên băng mỏng, hết nhìn Chử Duật lại quay sang Trì Tích Đình, trong mắt tràn đầy sự tò mò và thích thú của dân hóng chuyện.
Ngay cả Trì Hòa Viên cũng không nhịn được mà gãi cằm, do dự nhìn Trì Tích Đình thêm một lúc.
Chử Duật lúc này lại không nói thêm gì nữa. Hắn khẽ gật đầu rồi bước vào bên trong thang máy.
Chu San cũng vội vàng đi theo sau.
Dõi theo bóng lưng của Chử Duật cho đến khi cửa thang máy khép lại, lúc này nhân viên nơi sảnh chờ thang mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi tôi nói thật, đây là lần đầu tiên tôi được gặp Tổng giám đốc Chử đấy"
"Tôi cũng vậy thôi, trước giờ chỉ được nhìn thoáng qua từ xa trong buổi họp lớn"
"Tật xấu này của tôi chắc không sửa được rồi, hồi nhỏ sợ thầy cô, lớn lên lại sợ sếp, đúng là ông trời ban cho số nhát gan"
"Cái này không trách cậu được, tổng giám đốc Chử thực sự có khí thế áp đảo mà"
"Người kia là ai vậy? Nếu tổng giám đốc Chử biết thì chắc là quản lý của bộ phận nào đó nhỉ, nhưng sao tôi thấy hơi lạ"
"Tôi cũng không rõ... nhưng trông đẹp trai quá, nếu tôi từng gặp rồi thì chắc chắn không thể quên được"
Trì Tích Đình không để tâm lắm đến cuộc trò chuyện, chỉ lướt qua đám đông nhìn xem thang máy đã đến chưa.
Trong một tập đoàn lớn như thế này, cơ hội để gặp được lãnh đạo cấp cao là rất hiếm. Cơ cấu tổ chức và phân chia quyền hạn rất rõ ràng, quy trình làm việc được hệ thống hóa và có quy tắc nghiêm ngặt. Muốn tìm cấp trên thì phải thông qua từng tầng xét duyệt, đến nhân viên chính thức còn chưa chắc có cơ hội tiếp xúc với các sếp lớn, huống hồ bây giờ Trì Tích Đình chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé.
Hơn nữa Chử Duật không chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Chử.
Hắn còn là phản diện chính trong cuốn tiểu thuyết này.
Trì Tích Đình có cơ hội sống lại một lần nữa.
Dù vẫn phải đi làm nhưng anh cũng chỉ là một nhân vật nền mờ nhạt, chỉ cần không bị cuốn vào cốt truyện, cộng thêm kinh nghiệm từ đời trước mà bớt liều mạng vì công việc thì chắc sẽ có thể yên ổn sống đến già.
Trì Tích Đình cùng mọi người bước vào thang máy, thấy Trì Hòa Viên đã giúp mình nhấn nút rồi thì cũng không động tay nữa.
Trì Hòa Viên đứng im lặng, tay đút túi quần, ánh mắt lướt qua hai vòng rồi cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu của Trì Tích Đình. Mái tóc của Trì Tích Đình đen nhánh và bồng bềnh, phần đuôi hơi xoăn nhẹ, trông mềm mại như một miếng bánh mè dẻo thơm.
"Tổng giám đốc Chử đến bệnh viện thăm anh à?" Trì Hòa Viên không nhịn được cơn tò mò bèn cúi xuống hỏi nhỏ bên tai Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình giật mình né sang một bên theo phản xạ. Thấy đó là Trì Hòa Viên anh mới thả lỏng, bực bội lầm bầm:
"Lần sau nói gì thì báo trước một tiếng được không? Em bất lịch sự quá đấy"
Trì Hòa Viên: "......"
"Gì vậy trời." Trì Hòa Viên tức ói máu: "Thế lần sau tôi phải hú lên một câu 'anh ơi anh có đấy không' rồi mới được nói chuyện à"
"Phụt"
Có người bật cười thành tiếng, kéo theo một tràng cười rôm rả trong thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!