Chương 29: Hủy hoại danh tiếng

Chử Duật bó tay mà thở dài, liếc Trì Tích Đình đang trưng ra cái vẻ mặt vô tội một cái, đứng dậy bước đến bàn đầu giường nhặt chiếc đồng hồ lên, đi tới trước mặt Trì Tích Đình. 

"Duỗi tay ra". Chử Duật cúi đầu chỉnh sửa đồng hồ một chút, mặt đồng hồ cùng vòng đá nhỏ xung quanh phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới đèn. 

Trì Tích Đình mím môi, một tay giơ lên nhưng lại do dự nói: "Không nên đâu ạ..." 

Chử Duật nhìn cái tay Trì Tích Đình đang giơ trước mặt mình, khóe môi hơi cong lên, nói: "Miệng thì ngại nhưng tay không ngại nhỉ" 

Trì Tích Đình mỉm cười ngượng ngùng: "Cũng tàm tạm ạ, tốc độ tay của tôi lúc nào cũng nhanh như thế" 

Chử Duật: "......" 

Chử Duật không thèm cợt nhả với Trì Tích Đình nữa, đưa tay ra đeo đồng hồ vào cổ tay của anh, ngón tay nhẹ nhàng kéo lại dây đeo một chút để điều chỉnh vị trí cho vừa vặn. 

Trì Tích Đình có cổ tay rất mảnh, xương cổ tay nhô ra, dây đồng hồ vừa khéo chạm đúng chỗ xương đó. Chử Duật rút ngón tay ra khỏi dây, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy mặt trong cổ tay của Trì Tích Đình, đầu ngón tay mang theo hơi ấm khẽ chạm vào cánh tay hơi lạnh của anh, ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình, hỏi: 

"Lạnh à?" 

Ánh mắt của Trì Tích Đình còn mải mê đặt trên chiếc đồng hồ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu trả lời: "Không sao ạ" 

Chử Duật không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ điều chỉnh chiếc đồng hồ cho vừa vặn với cổ tay của Trì Tích Đình. 

Trì Tích Đình không còn chú ý đến chiếc đồng hồ nữa, khi nhìn lên trên một chút mới nhận ra rằng bàn tay mình vẫn đang bị Chử Duật nắm lấy. 

Trì Tích Đình vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn. 

Chiếc kính gọng vàng của Chử Duật nằm gọn gàng trên sống mũi, đôi mắt phía sau tròng kính hơi rũ xuống, con ngươi đen láy như mực bị hàng mi dài che khuất một phần, phía dưới là sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ hồng đang mím nhẹ. 

Khoảng cách hai bên gần tới nỗi Trì Tích Đình còn nhìn thấy rõ nốt ruồi nâu nhạt bên cánh mũi của hắn. 

Đẹp trai quá. 

Trì Tích Đình nhanh chóng bị trúng độc. 

Ngón tay cũng vô thức co lại, vừa hay nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của Chử Duật. 

Chử Duật ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình. 

Tim Trì Tích Đình đập mạnh dữ dội, sau một lúc mới có phản ứng, lập tức quay mắt đi chỗ khác, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Chử Duật. 

Dây đồng hồ lạnh toát dán lên cổ tay Trì Tích Đình khiến cảm giác ấm nóng khó quên từ lòng bàn tay của Chử Duật lại bừng lên lần nữa. Tuy đã rút về nhưng anh vẫn cảm thấy từng đợt từng đợt tê dại trên cổ tay mình. 

Tim hôm nay lạ thật đấy, nhảy loạn xì ngầu. 

Chử Duật vẫn vô cùng bình tĩnh, rút tay về rồi thẳng bước tới bàn làm việc, lạnh nhạt nói: "Ngày mai dậy sớm chuẩn bị đồ đạc, buổi trưa dự tiệc xong thì về thành phố B luôn" 

Trì Tích Đình cũng ép mình tỉnh táo lại, mở miệng hỏi: "Sao vội thế ạ?" 

Buổi chiều bay về thành phố B thì đến nơi cũng phải 7, 8 giờ tối rồi, đi từ sân bay về nhà nữa, may lắm thì 10 giờ mới xong xuôi mọi việc. 

Chử Duật gật đầu: "Sáng hôm sau còn có cuộc họp" 

Trì Tích Đình ồ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa. 

Thực sự rất bận. 

Chử Duật có lịch trình vô cùng chặt chẽ, việc có thể dành ra vài ngày để đi công tác đã là cực hạn lắm rồi, đồng thời cũng cho thấy hắn rất coi trọng dự án này. 

Trì Tích Đình cúi đầu chỉnh lại đồng hồ, trong lòng nảy ra chút suy tư nho nhỏ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!