Chương 28: Ý nghĩ bậy bạ

Trong phút chốc Trì Tích Đình không biết phải đáp lại thế nào, anh ngẩng đầu mơ màng nhìn Chử Duật.

Chử Duật cao hơn anh, hai người lại đứng gần nhau, khi Trì Tích Đình ngẩng đầu, tầm mắt của anh chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc bén của Chử Duật.

Và một chút động đậy nho nhỏ nơi yết hầu.

Ánh mắt của Trì Tích Đình dừng lại trên cổ của Chử Duật một chút, khẽ mím môi buộc bản thân dời mắt khỏi cổ của sếp, giả vờ bình tĩnh mà quay sang bên cạnh nhìn về phía Hoắc Hựu Thâm.

Khi thấy Hoắc Hựu Thâm và người đàn ông kia đã vào trong phòng, Trì Tích Đình mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay lại thì cảm giác như khuỷu tay mình vô tình va phải cái gì đó. Còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghe thấy một tiếng rên nhẹ từ cổ họng của Chử Duật.

Trì Tích Đình định hỏi xem có chuyện gì nhưng đột nhiên im bặt.

Ui cha...

Hình như cũng... khá là to.

Trong đầu Trì Tích Đình xoẹt qua một ý nghĩ bậy bạ, nhưng nhận thức được người đối diện là cấp trên của mình, anh khẽ ho một tiếng rồi cố gắng lùi lại một chút, chỉ một chút thôi, để giữ khoảng cách, tránh không vô tình đụng phải thứ không nên đụng.

Nhưng chưa kịp lùi được bao xa, Trì Tích Đình cảm giác chân sau của mình đã chạm vào tường.

Anh lùi lại một chút theo phản xạ, ngay trước khi đỉnh đầu chuẩn bị chạm vào tường thì Chử Duật đã ngay lập tức đưa tay chắn giữa gáy Trì Tích Đình và bức tường.

Trì Tích Đình lại một lần nữa ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên mơ màng đối mặt với Chử Duật.

Bàn tay của Chử Duật ấm áp, mặc dù có lớp tóc ngăn cách, Trì Tích Đình vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp nhẹ nhàng truyền tới.

Ngón tay của Chử Duật cuộn lại theo phản xạ, chỉ khi thấy Trì Tích Đình không cử động mới thu tay về. Cố kiềm chế cảm xúc trong đôi mắt xong, hắn mới khôi phục lại vẻ tự nhiên trên khuôn mặt, ngẩng đầu liếc qua hướng phòng của Hoắc Hựu Thâm, không quan tâm cậu ta còn ở đó hay không mà lập tức quay người rời khỏi lối đi nhỏ.

Dáng đi vô cùng ung dung nhàn nhã.

Cứ như thể việc mới cùng Trì Tích Đình trốn trong ngách nhỏ chỉ là một trò chơi vặt vãnh của Trì Tích Đình mà thôi.

Thấy Chử Duật đã đi ra ngoài, Trì Tích Đình khẽ đưa tay ra, lúc này mới cảm nhận được trên tay mình còn có một hộp mì.

Trì Tích Đình tỉnh táo lại, bước ra khỏi lối nhỏ, giả vờ tự nhiên nhìn thoáng qua Chử Duật, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa phòng của Hoắc Hựu Thâm, tỉnh bơ hỏi: "Giờ làm sao ạ? Còn đưa mì cho cậu ấy không?"

Chử Duật cúi đầu nhìn Trì Tích Đình.

Sắc mặt của Trì Tích Đình vẫn bình tĩnh không khác mọi ngày, chỉ có đôi tai bị tóc mai che khuất hơi ửng hồng, phơn phớt như thể từ trong da thịt lan ra, dưới ánh đèn lạnh lẽo của hành lang tựa như một mảnh sứ trắng tinh được nhuộm lên chút màu sắc tươi tắn.

Chử Duật cụp mắt lại, nói: "Cậu tự quyết định đi"

Trì Tích Đình co bàn tay cầm túi nhựa lại, suy nghĩ một chút rồi quyết đoán nói: "Chúng ta về thôi ạ"

Anh thật sự sợ sau khi đã vô tình chạm phải thứ không nên chạm, lại còn thấy những thứ không nên thấy.

Đi đời nhà ma mất.

Một lúc mà đắc tội với cả nhân vật chính và nhân vật phản diện.

Chử Duật ừ một tiếng rồi tiếp tục bước về phía thang máy, Trì Tích Đình theo sau, không xa không gần. Đầu óc vốn đang lộn xộn của anh cũng dần dần tỉnh táo trở lại một chút.

Trì Tích Đình lại một lần nữa cố nhớ lại nội dung của tác phẩm gốc.

Trong tiểu thuyết, Hoắc Hựu Thâm từ lúc vô danh tiểu tốt cho đến khi thành công trên con đường sự nghiệp quả thật đã gặp không ít cả nam lẫn nữ có hứng thú với mình, thế nhưng người này rất kiêu ngạo và tự phụ, phần lớn là không thèm để ý đến ai. Trong tác phẩm, mấy cái tình huống như lúc nãy chỉ nhằm làm nổi bật sự đào hoa của Hoắc Hựu Thâm, tuy nhiên với tư cách là nam chính trong một tiểu thuyết dành cho độc giả nữ, Hoắc Hựu Thâm cực kỳ giữ gìn phẩm hạnh, suốt câu chuyện chỉ phát sinh quan hệ với duy nhất một người đàn ông.

Là thụ của nam chính.

Giang Chi Miểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!