Trì Tích Đình nghĩ đã thấy đau cả đầu.
Thành thật mà nói, anh không hề muốn nhận dự án này chút nào.
Trước hết là do đời trước anh đã từng chịu khổ, tuyệt đối sẽ không phạm lại sai lầm cũ thêm lần nào nữa. Đi làm thì chỉ làm đúng công việc theo vị trí bổ nhiệm, không bao giờ chủ động nhận những việc không thuộc trách nhiệm của mình, bất kể là ai giao nhiệm vụ đó hay có lợi ích gì cho tương lai của bản thân.
Trì Tích Đình đã qua cái tuổi phải nhận đủ loại task chỉ để được thăng chức rồi.
Anh không thèm quan tâm, chỉ nhận mỗi task từ chỗ Hình Phán Phán, hoàn thành công việc của mình với tư cách là một thực tập sinh là đủ.
Chính đáng, hợp lý, không ai có thể bắt bẻ được.
Nhưng thực ra Trì Tích Đình cũng khá hứng thú với dự án này.
Trong suốt cả chục năm làm việc trước đây anh chưa từng được tiếp xúc với một dự án nào thuộc lĩnh vực này. Hơn nữa, những vấn đề mà công ty khách hàng đang gặp phải cùng với các nút thắt trong kế hoạch cần được giải quyết đều rất điển hình và đặc biệt.
Chính vì chút hứng thú kỳ quái này mà sáng nay anh mới chủ động đặt câu hỏi, để rồi bây giờ lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trì Tích Đình cân nhắc lợi hại một lúc lâu, cuối cùng vẫn dùng cách nói từng đối phó với Thẩm Chi Triết để đối phó với Chử Duật.
Chử Duật nghe xong thì khẽ nhướn mày, nhìn anh một lúc với vẻ suy tư. Trì Tích Đình cũng không hề nao núng, bình tĩnh đối diện với Chử Duật, hoàn toàn không có chút e ngại nào trước vị lãnh đạo cấp cao của công ty.
Chử Duật cười hừ một tiếng, chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Thấy Chử Duật đã hiểu ý của mình, Trì Tích Đình cũng dời mắt đi, liếc nhìn đồng hồ trong phòng rồi nói: "Tổng giám đốc Chử, anh có đói không ạ? Ra ngoài ăn chút gì nhé?"
Chử Duật đơn thuần là một kẻ cuồng công việc, sau khi về khách sạn là chìm đắm trong công việc tới giờ, đến mức bỏ qua cả bữa trưa lúc nào không hay. Lãnh đạo của mình còn chưa mở miệng đòi ăn, Trì Tích Đình đành ngoan ngoãn chịu trận trong khách sạn, yên phận chờ đến khi Chử Duật thoát khỏi trạng thái làm việc.
Đói chết mất thui.
Trì Tích Đình đã đói đến mức điên cuồng lướt Meituan Dianping, dùng ý chí để lấp đầy bụng.
*Meituan
-Dianping là một nền tảng dịch vụ trực tuyến đa ngành của Trung Quốc, cung cấp nhiều dịch vụ khác nhau cho người dùng từ việc đặt đồ ăn, đặt chỗ ăn uống, vé xem phim, mua sắm, du lịch, massage hay sửa chữa điện thoại, vv...
Chử Duật cũng liếc nhìn đồng hồ, nói: "Ừ"
"Chúng ta ra ngoài ăn đi". Trì Tích Đình chớp chớp mắt, hàng mi khẽ rung động, nhỏ giọng nói, "Hôm nay tôi không muốn ăn ở khách sạn nữa".
Giọng của Trì Tích Đình trong trẻo, sạch sẽ, khi hạ thấp xuống lại càng thêm mềm mại nhẹ nhàng, nghe như đang làm nũng.
Chử Duật hơi sững người, ánh mắt nhìn Trì Tích Đình chợt thu lại, trực tiếp nhìn về phía cửa, một lúc sau mới nói: "Được"
Nhận được sự đồng ý của Chử Duật, trên mặt Trì Tích Đình lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, đứng dậy ngay để lấy điện thoại, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi vừa tìm thử rồi, gần đây có một trường đại học, mà khu quanh trường thì đồ ăn ngon nhiều vô kể"
Phố ẩm thực gần như có thể xem là một tiện ích đi kèm với mọi trường đại học.
Chử Duật liếc nhìn Trì Tích Đình, nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh.
Phố quanh trường đại học?
Bầu trời đã hoàn toàn tối lại, đèn từ các quầy hàng trên phố ẩm thực đều sáng lên, rực rỡ chói mắt, trông như những vệt mực vương vãi trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh.
Dọc đường đi, khắp nơi đều tấp nập du khách và những tốp sinh viên tràn đầy sức sống, hương thơm của vô số món ăn hòa quyện vào nhau, vương vấn nơi chóp mũi.
Mọi thứ đều đậm chất đời thường, giản dị mà ấm áp.
Vẫn đang là con nít nhỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!