Chương 24: Tư bản đáng ghét

Chử Duật nhìn Trì Tích Đình cười cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, động tác nhanh đến nỗi Trì Tích Đình tự hỏi không biết có phải nhìn nhầm hay không.

"Đói không?" Chử Duật dùng khăn lông lau qua loa mái tóc, động tác rất tự nhiên, đôi mắt dài hẹp, hàng mi vừa dài vừa thẳng, sau khi bị nước làm ướt trông lại càng nổi bật.

Trì Tích Đình ngắm nhìn trai đẹp một chút rồi đáp: "Đói ạ"

Họ đã ăn bữa trưa trên máy bay nhưng suất ăn đóng gói sẵn không ngon lắm, Trì Tích Đình lại thuộc dạng kén ăn, chỉ làm vài miếng cho đỡ đói rồi thôi. Bây giờ đã mấy tiếng trôi qua, chút thức ăn ấy đã tiêu hóa từ lâu rồi.

Chử Duật đặt khăn lông xuống, giọng nhẹ nhàng: "Đợi tôi chút"

Trì Tích Đình vâng một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời sếp.

Chử Duật ung dung bận rộn, sấy tóc, thay quần áo, thắt cà vạt, đeo đồng hồ, động tác chậm rãi nhưng có trật tự, xem mà sướng con mắt.

Mãi đến nửa tiếng sau, Chử Duật mới nói với Trì Tích Đình: "Đi thôi"

Trì Tích Đình chờ đến mức tê liệt cả người, ngẩng lên nhìn Chử Duật bằng ánh mắt đầy yếu ớt.

Đúng là một người đàn ông tỉ mỉ đến khó chịu.

Trì Tích Đình đến gần Chử Duật, nhạy bén ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của lá thông sau tuyết, mùi thoáng qua nhưng rất dễ chịu dễ ngửi.

Anh mải suy nghĩ lan man mà thất thần, suýt chút nữa đâm vào cánh cửa phía trước, may mà Chử Duật kịp kéo lại.

"Nhìn đường đi" Chử Duật buông tay ra, ống tay áo vest vô tình lướt qua cổ tay Trì Tích Đình. Anh cúi xuống nhìn theo phản xạ, ngay lập tức đập vào mắt là bàn tay thon dài của Chử Duật và chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay hắn.

Lại đổi sang chiếc khác rồi.

Trì Tích Đình chỉ liếc mắt một cái rồi đưa ra kết luận.

"Thích à?" Chử Duật cúi mắt nhìn Trì Tích Đình, thấy ánh mắt anh dừng trên chiếc đồng hồ của mình thì nhướn mày hỏi.

Trì Tích Đình trả lời rất thành thật: "Thích ạ"

Nhìn thôi cũng biết là đồ đắt tiền.

"Đúng là không rẻ" Chử Duật đưa tay mở cửa, hơi nâng cằm ra hiệu cho Trì Tích Đình đi trước, bình tĩnh trả lời.

Trì Tích Đình sững người, mãi sau mới nhận ra mình không để ý mà nói suy nghĩ trong đầu ra miệng.

"Bao tiền vậy ạ?" Anh dứt khoát hỏi luôn, không thèm che giấu nữa.

Chử Duật bình thản: "Biết nhiều quá không tốt cho cậu đâu"

Trì Tích Đình: "......"

Fine. Biết òy.

"Đúng là tư bản đáng ghét" Trì Tích Đình lẩm bẩm.

Chử Duật không đáp, chỉ khẽ nhếch môi như đang cười.

Cả hai không định ra ngoài ăn mà quyết định ăn đơn giản tại khách sạn, ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm vì sáng mai còn phải đến Thụy Phong.

Khi đến nhà hàng trên tầng 2, Trì Tích Đình mới chợt nhớ ra rằng lần công tác này còn có một người thứ ba tồn tại.

Anh liếc nhìn Chử Duật ngồi đối diện mình đang cúi đầu chăm chú xem thực đơn, rồi dè dặt lên tiếng: "Hình như chúng ta quên gọi Hoắc Hựu Thâm ấy ạ"

Tay Chử Duật lật thực đơn hơi khựng lại, một lúc sau mới ngẩng lên nhìn Trì Tích Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!