TrướcSau Đời trước gây ra bao tội lỗi, đời này phải dậy sớm đi làm.
Khi chuông báo thức vang lên, trong đầu Trì Tích Đình lập tức nhảy ra tám trăm lý do để xin nghỉ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy chẳng lý do nào khả thi.
Hây zà.
Trì Tích Đình mở mắt ra nhìn trần nhà một lúc, rồi đột nhiên nhớ lại tin nhắn mà Thẩm Chi Triết gửi cho anh tối qua.
Trì Tích Đình: "......"
Có lẽ là thói quen từ đời trước vẫn chưa sửa được, dù giờ đây áp lực không còn quá lớn nhưng Trì Tích Đình vẫn cứ bị công việc làm cho không thể thẳng cẳng mà ngủ, cứ chập chà chập chờn cả đêm.
Đó chính là số phận của một nô lệ công sở, dù có sống thêm mấy kiếp nữa thì cũng không thể thay đổi.
Trì Tích Đình ngồi dậy, thấy mới chỉ hơn 6 giờ một chút, Trì Hòa Viên cũng chưa sang gọi anh dậy nên lại dựa vào giường lướt điện thoại tiếp. Thấy anh vừa hiển thị đang online, Phó Ninh đã nhanh chóng gửi một tin nhắn "Buổi sáng zui zẻ" đến.
Trì Tích Đình lạnh lùng đáp lại: "Sáng vui vẻ? Sáng sớm ai mà vui vẻ cho được?"
Chàng trai năng động tươi sáng Phó Ninh luôn tràn đầy năng lượng tích cực, hoàn toàn không để ý đến lời nói tiêu cực của Trì Tích Đình, lại nhắn tiếp:
"Hãy kiên định với ước mơ thuở ban đầu, khiến mỗi ngày sống trên đời trở nên có ý nghĩa /mặt trời/ mặt trời/ mặt trời/"
Trì Tích Đình: "......"
Nói năng y như chatbot AI. Khứa này là chiến sĩ AI thuần chủng à?
Phó Ninh vẫn không thèm dừng lại.
"Mỗi buổi sáng đều là một khởi đầu mới, hãy tự chúc bản thân một buổi sáng tuyệt vời..."
Trì Tích Đình: "Nín. Mới đầu ngày đừng điên nữa /mỉm cười/"
"Bé Đình ơi..." Phó Ninh đột nhiên cảm thán: "Tôi thấy mình khá có văn hóa, sao lại rơi vào cảnh làm việc như trâu như ngựa thế này, mà tôi còn tốn bao nhiêu năm học hành vất vả nữa chứ"
Trì Tích Đình tàn nhẫn trả lời: "Thôi khỏi, cậu sinh ra đã là trâu là ngựa, may mắn được đi học vài năm thôi"
Phó Ninh: "......"
Ác quá cha.
Đúng là sáng sớm không nên chọc vào Trì Tích Đình đang khó ở.
"Sao thế?" Phó Ninh khôi phục lại trạng thái bình thường, dò hỏi.
Trì Tích Đình chỉ nói vài câu ngắn gọn, kể lại cho Phó Ninh những gì đã xảy ra tối qua.
Không chỉ lo lắng về cái thông báo ậm ờ của sếp, mà cả bầu không khí tối qua ở nhà cũng khiến anh cảm thấy đau đầu và khó hiểu.
Anh không có ký ức của chủ nhân cơ thể, mọi hiểu biết về hiện tại đều dựa vào những gì Phó Ninh kể lại, nhưng Phó Ninh suy cho cùng chỉ là bạn, không hiểu hết được về gia đình của 'người cũ', cũng không thể cho Trì Tích Đình một câu trả lời rõ ràng và cụ thể.
Trì Tích Đình không hiểu nổi tại sao anh và Trì Hòa Viên là anh em nhưng mối quan hệ của hai người lại rất nhạt nhẽo, mà Trì Hòa Viên thì rõ ràng ghét anh nhưng lại rất quen thuộc trong việc chăm sóc anh.
Anh cũng không hiểu được thái độ của Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu dành cho mình.
Họ quá ưu ái Trì Tích Đình, coi đó như thể một sự bù đắp, gần như dồn hết tất cả sự chú ý và tình yêu vào anh, chỉ thiếu mỗi việc viết dòng 'ba mẹ yêu con lắm' lên mặt, hoàn toàn không để ý đến việc Trì Hòa Viên có nghĩ nhiều không, có cảm thấy không công bằng vì sự thiên vị này hay không.
"Ừm..." Phó Ninh im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Không cần lo lắm đâu, ba mẹ trước đây cũng thương cậu như vậy, chỉ là cậu..."
Chỉ là cậu không chịu đón nhận thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!