Chương 2: Những NPC giữa đời thực

Vết thương của Trì Tích Đình không nặng, ba ngày sau đã được xuất viện. Thế nhưng anh lại chẳng muốn ra ngoài chút nào, chỉ thích nằm dài như một cái xác ấm áp trong nhà.

Nhưng mà... không ai nói với anh rằng 'quan tài' của mình còn phải dùng chung nữa chứ.

Trì Tích Đình xoay người, dùng gối bịt tai lại, cố gắng giảm bớt tiếng động ầm ĩ ngoài cửa, nhưng nằm mãi tư thế này mà ngủ cũng chẳng dễ chịu gì.

Haizzz...

Anh vươn tay lấy điện thoại nhìn giờ.

6 giờ 37 phút sáng.

Trì Tích Đình tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Để thuận tiện cho việc thực tập, chủ nhân ban đầu của thân thể này đã chuyển ra khỏi ký túc xá trường và thuê một căn nhà gần công ty.

Nhà thuê chung.

Trì Tích Đình trước đây cũng từng ở ghép nhưng trải nghiệm không tốt chút nào. Anh kiên nhẫn chịu đựng đến khi hợp đồng hết hạn rồi nhanh chóng dọn ra ở một mình.

Sống một mình, ngoài việc hơi đắt đỏ một chút thì không có bất kỳ khuyết điểm nào. Còn ở ghép thì... ngoài rẻ ra thì chẳng có ưu điểm gì hết.

Tiếng động của bạn cùng nhà nhỏ dần, Trì Tích Đình kiên nhẫn đợi thêm một lúc, cuối cùng mới nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại, cả căn nhà yên tĩnh hẳn.

Phù.

Cuối cùng cũng xong rồi.

Trì Tích Đình lười biếng vươn vai, lại nằm thẳng xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ nướng thêm một giấc.

Bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh nắng trong trẻo xuyên qua lớp rèm cửa mỏng, đổ bóng xuống sàn gỗ, có vài tia rơi trên gò má và hàng mi của Trì Tích Đình, chói đến mức anh phải xoay người đi.

Còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ lần nữa, phía ngoài cửa chính lại vang lên những tiếng "cốc cốc" dồn dập. Âm thanh vừa lớn vừa có nhịp điệu, chỉ cần nghe tiếng gõ cửa cũng đủ cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn và bực bội của người bên ngoài.

Trì Tích Đình lại bị đánh thức, mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy ong hết cả đầu vì tiếng gõ cửa ồn ào.

Chịu không nổi trời ơi.

Thấy tiếng gõ cửa không có dấu hiệu giảm bớt, anh nhìn chằm chằm trần nhà, thở dài đầy tuyệt vọng rồi miễn cưỡng trở mình ngồi dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở.

Bên ngoài là một người thanh niên.

Dáng người cao ráo, mái tóc đen với phần đuôi được nhuộm highlight, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai. Đường nét khuôn mặt sắc sảo có chút lạnh lùng, đôi mày nhíu lại đầy khó chịu. Vừa thấy cửa mở, cậu ta chỉ liếc qua Trì Tích Đình một cái rồi bực bội chậc chậc mấy tiếng.

Chưa kịp để chủ nhà lên tiếng, Trì Hòa Viên đã vươn tay đẩy anh qua một bên, mạnh mẽ bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh phòng rồi hỏi: "Bạn cùng nhà của anh đi rồi à?"

Trì Tích Đình ngơ ngác chớp chớp, nhìn Trì Hòa Viên quen thuộc đi thẳng vào phòng mình. Não bộ anh nhanh chóng vận hành mấy vòng, cuối cùng tìm được trong góc ký ức một chút manh mối nho nhỏ.

Trì Hòa Viên, em trai của chủ nhân cơ thể này.

Không giống với chủ nhân gốc chỉ là một nhân vật quần chúng xuất hiện trong năm phút, Trì Hòa Viên ít nhất cũng được tính là nam phụ số ba. Cậu là một thiên tài máy tính, thời cấp ba được tuyển thẳng vào Đại học B, đến năm ba đã thực tập ở tập đoàn nhà họ Chử, được trưởng phòng kỹ thuật coi như nhân tài dự trữ để bồi dưỡng. Sau khi tốt nghiệp, cậu trực tiếp được nhận vào làm chính thức rồi thăng chức, về sau còn trở thành cánh tay đắc lực cho phản diện chính Chử Duật.

Cuộc đời có thể nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió...

À không.

Điều không xuôi duy nhất chắc là có một ông anh trai như Trì Tích Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!