Chương 15: Anh hài lòng chưa ạ?

Tiếng bàn tán trong hành lang dần nhỏ lại.

Ngô Mộc Lương và cậu con trai kia cũng im lặng, hiển nhiên đã biết Trì Tích Đình vẫn luôn ở sau lưng, phần lớn là đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.

Nói xấu người khác sau lưng dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Ngô Mộc Lương cố nhịn không quay đầu lại, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của cậu trai kia, cả hai nhanh chân bước vào văn phòng.

Lê Dạng thấy vậy thì nói với Trì Tích Đình: "Vậy tôi đi trước đây, lát nữa sẽ gửi bản kế hoạch cho cậu, phiền cậu xíu nha"

Trì Tích Đình trả lời: "Không sao, cậu cứ về trước đi".

Lê Dạng mỉm cười gật đầu, bước vài bước rồi rẽ vào văn phòng.

Phương Bôn vẫn đứng cách đó không xa chờ Trì Tích Đình, thấy anh đến thì huých nhẹ vào vai rồi trêu: "Ui cha thằng nhóc này, còn giấu tài nữa hả? Giỏi vậy mà không nói sớm"

Trì Tích Đình cười: "Có đâu ạ"

Trong mắt Trì Tích Đình, đây thực sự chỉ là một kế hoạch tổ chức sự kiện thương mại đơn giản, chẳng có gì đặc biệt cả.

Chẳng phải chỉ cần có tay là viết được à? Có điều cần cân nhắc kỹ hơn về các bước chuẩn bị trước, ngoài ra thì chẳng có gì khó cả.

"Biết rồi biết rồi, khiêm tốn làm cái chi", Phương Bôn hoàn toàn không keo kiệt lời khen, khen đến mức Trì Tích Đình cũng thấy ngại mới chịu dừng lại.

"Anh đưa cậu đến đây thôi". Phương Bôn vỗ nhẹ vào lưng Trì Tích Đình, hơi dùng lực đẩy anh bước lên một bước rồi tiếp tục nói: "Giám đốc Thẩm đang đợi bên trong, nắm cho chắc cơ hội nha"

Nói xong, Phương Bôn còn wink với Trì Tích Đình một cái, ngầm nhắc nhở anh phải thể hiện thật tốt. Trì Tích Đình bật cười mà gật đầu, nhìn theo bóng Phương Bôn rời đi rồi mới gõ cửa phòng giám đốc.

Giọng của Thẩm Chi Triết vang lên từ bên trong: "Vào đi"

Nghe vậy, Trì Tích Đình đẩy cửa bước vào, ngước nhìn Thẩm Chi Triết một cái rồi nhẹ nhàng nghiêng người đóng cửa lại. Thẩm Chi Triết ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu tập trung đọc tài liệu. Thấy Trì Tích Đình đến, anh ta cũng không vội ngẩng đầu mà chỉ buông một câu 'ngồi đi', sau đó tiếp tục xem nốt tài liệu trong tay.

Trì Tích Đình cũng không để ý, tìm bừa một chỗ trong phòng rồi ngồi xuống.

Văn phòng của Thẩm Chi Triết rất rộng, đồ đạc cũng nhiều và khá lộn xộn. Đối diện Trì Tích Đình là một tủ hồ sơ lớn, bên trong được xếp đầy những tập tài liệu ngay ngắn. Sát cạnh tủ hồ sơ là một tủ trưng bày, bên trong đặt vài chiếc cúp.

"Phương án cậu làm khá thú vị", Thẩm Chi Triết ký xong tài liệu, gập folder lại rồi đặt sang một bên, sau đó mới ngước nhìn Trì Tích Đình nói: "Nhưng tại sao phần thiết kế hội trường cuối cùng lại không trình bày chi tiết?"

Trì Tích Đình chậm rãi nói: "Về thiết kế trang trí không gian, tôi cần cân nhắc xem nên làm theo chủ đề dài hạn hay chỉ theo từng giai đoạn. Lễ kỷ niệm lần này kết thúc không lâu thì đến Ngày Quốc tế Phụ nữ, đây cũng là một yếu tố cần xem xét."

"Ngoài ra, còn vấn đề ngân sách" Trì Tích Đình vẫn giữ nhịp điệu nói chậm rãi, hàng mi hơi rũ xuống như thể còn đang suy nghĩ, "Tất nhiên, ngân sách nhiều thì có cách thiết kế theo ngân sách nhiều, ngân sách ít cũng có cách triển khai riêng. Cái này cần phải phối hợp tốt với các bộ phận khác..."

Thẩm Chi Triết càng nhìn Trì Tích Đình càng thấy ưng cái bụng. Nghe Trì Tích Đình nói xong, tâm trạng vốn không mấy tốt đẹp của anh ta cũng dần trở nên thoải mái hơn, ngửa tay chống cằm im lặng nhìn Trì Tích Đình, tập trung lắng nghe kế hoạch dự án mà anh trình bày.

Giọng của Trì Tích Đình rất dễ nghe, mềm mại và trong trẻo, hơi chút nuốt âm nhưng cách diễn đạt lại vô cùng rõ ràng mạch lạc, nghe vào tai rất dễ chịu.

Giá mà tất cả nhân viên dưới quyền anh ta đều có tư duy logic như thế này thì tốt biết mấy.

Đúng là nhặt được báu vật rồi.

Thẩm Chi Triết nghe xong thì cười tủm tỉm: "Chỉ là một dự án nhỏ thôi, chắc ngân sách cũng không được cấp nhiều đâu. Cứ biết vậy đi, lát nữa gửi kế hoạch cho tôi"

Trì Tích Đình nhìn nụ cười của Thẩm Chi Triết mà cảm thấy sợ ơi sợ.

Gì vậy cha. Cười rợn cả tóc gáy.

Thẩm Chi Triết nói xong cũng không nhiều lời nữa, chỉ giữ nguyên nụ cười chăm chú nhìn Trì Tích Đình, khiến anh nổi hết cả da gà.

"Sếp Thẩm ơi..." Trì Tích Đình chịu không nổi nữa, khéo léo nhắc nhở, "Anh đừng cười nữa tôi sợ"

Thẩm Chi Triết: "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!