Chương 13: Dây gọng kính

Sau khi Thẩm Chi Triết đọc xong danh sách thì đứng dậy, chỉnh lại vạt áo vest rồi nói: "Vậy nhé, chiều họp đúng giờ"

Những người bị gọi tên lặng lẽ trao đổi ánh mắt, từ trong mắt nhau đều có thể thấy được sự tuyệt vọng cùng một chút tan nát cõi lòng.

Trì Tích Đình cũng thấy hơi lành lạnh, nhưng vì đã đoán trước được nên cảm xúc cũng không bị tác động quá nhiều.

Đều là người lớn cả rồi. Chỉ là một buổi báo cáo công việc thôi mà.

Không có gì to tát cả.

Trì Tích Đình chỉ mất hai giây để tự trấn an mình rồi thản nhiên chấp nhận thực tế, bình tĩnh đi thẳng đến căng tin ăn trưa.

Đúng 2 giờ chiều, tất cả mọi người lại quay về phòng họp lớn để tiếp tục cuộc họp.

Thẩm Chi Triết vẫn tập trung vào nhóm nhân viên chính thức. Anh ta bóp bóp sống mũi, điều chỉnh lại trạng thái một chút rồi mới nói: "Tiếp tục đi"

Báo cáo tiếp tục diễn ra, Thẩm Chi Triết sau một khoảng nghỉ ngắn lại bắt đầu phân tích từng nhân viên một cách có hệ thống. Mức sát thương so với buổi sáng không những không giảm mà còn có phần mạnh hơn.

Khi phần báo cáo của các nhân viên chính thức sắp kết thúc, trong phòng họp bỗng trở nên xôn xao, tiếng thì thầm ngày càng lớn. Ngay cả những nhân viên đang tập trung báo cáo cũng vô thức bị ảnh hưởng, tốc độ nói chậm lại, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cửa.

Lúc đó Trì Tích Đình vẫn đang nhắm mắt sắp xếp lại bài phát biểu trong đầu, nghe thấy tiếng hít sâu đầy kinh ngạc bên cạnh thì hơi cau mày, theo phản xạ mở mắt hướng về phía phát ra âm thanh, vừa mở mắt đã thấy Chử Duật đang đứng trước cửa.

Chử Duật liếc Trì Tích Đình một cái rồi thản nhiên nhìn sang chỗ khác.

Trì Tích Đình đơ luôn.

Chu San gõ nhẹ vào cửa, lịch sự cắt ngang tiến trình cuộc họp: "Giám đốc Thẩm"

Sắc mặt Thẩm Chi Triết lộ rõ vẻ nghi hoặc, anh ta đứng yên nhìn chằm chằm Chử Duật, một lúc sau mới đứng dậy hướng về phía Chử Duật: "Tổng giám đốc Chử hôm nay lại có thời gian ghé qua sao?"

Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?

Chử Duật nhấc chân bước vào, dáng đi khoan thai vững vãi, từ trên xuống dưới toát ra khí chất áp đảo của một người đứng đầu, uy nghiêm đến mức không thể rời mắt. Khoảnh khắc bước vào cửa, mọi ánh nhìn trong phòng họp đều đổ dồn về phía hắn.

Trì Tích Đình cũng liếc nhìn thêm vài lần.

Hôm nay Chử Duật vẫn mặc vest, kiểu dáng đơn giản nhưng được cắt may tinh tế. Dáng người hắn cao ráo thẳng tắp, khí chất nổi bật, bộ vest đơn giản khoác lên người lại càng toát ra vẻ sang trọng và quý phái.

"Đúng lúc đang rảnh" Chử Duật nhướn mày, thản nhiên nói: "Tiện đường ghé qua nghe một chút"

Thẩm Chi Triết đầy một bụng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy nhường chỗ cho Chử Duật.

Phòng họp lại trở nên ồn ào, nhân viên bộ phận marketing đồng loạt đứng dậy điều chỉnh vị trí, vừa lén quan sát Chử Duật, vừa khẽ thở phào một hơi.

Với cấp bậc của họ, rất hiếm có cơ hội được gặp Chử Duật.

Thế nhưng lần này Chử Duật lại đến không đúng lúc, vừa hay trùng với buổi họp báo cáo công việc của họ, mà lại còn đúng vào lúc Thẩm Chi Triết đang rất không vui, mở miệng là quát mắng khắp nơi.

Những nhân viên đã báo cáo xong, trái tim vốn đang lạnh lẽo bỗng nhiên ấm lên đôi chút.

Hê hê. Buổi sáng đã báo cáo xong rồi. Vậy là không phải mất mặt trước Chử Duật nữa.

Dù đã cố ý hạ thấp âm lượng, nhưng âm thanh di chuyển ghế trong căn phòng họp yên tĩnh vẫn chói tai đến mức không thể phớt lờ, như những chiếc gai nhọn đâm từng chút một vào tim mỗi thực tập sinh sắp phải báo cáo.

Ưu điểm: Lần đầu tiên họ báo cáo công việc đã được sếp tổng trực tiếp nghe.

Nhược điểm: Bản báo cáo của họ chẳng khác nào một đống rác rưởi.

Huhu có thể là khóc được luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!