Chương 11: Một tuần bắt đầu từ thứ Hai

TrướcSau Trì Tích Đình về đến nhà thì đã gần 8 giờ. Bạn cùng nhà vẫn chưa về như mọi khi, cả căn nhà trống trải vô cùng. Trì Tích Đình bật đèn phòng khách, tiện tay đặt túi bánh hạnh nhân và trà lên bàn rồi trở về phòng thu dọn quần áo. 

Căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, Trì Tích Đình ở phòng chính, có phòng tắm riêng và một ban công nhỏ. 

Kể khi Trì Tích Đình chuyển vào, dường như luôn có một mặc định rằng anh chỉ sử dụng các tiện ích trong phòng ngủ chính, còn phòng khách và ban công lớn thì bị bạn cùng nhà chiếm trọn. Đồ đạc chất đống đầy ắp đến mức không còn chỗ đặt chân. 

Trì Tích Đình cũng không thể nói là có ý kiến hay gì, dù sao khi sống xa nhà, con người ở với nhau bao dung thêm một chút thì sẽ bớt đi mâu thuẫn và tranh chấp. Huống hồ hai người còn là bạn cùng nhà, ngày nào cũng phải chạm mặt. 

Ồ. Cũng không hẳn. 

Thực ra cũng chẳng gặp nhau mấy. 

Trì Tích Đình sắp xếp quần áo xong rồi lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra, chuẩn bị vào phòng tắm thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa chính mở. Anh hơi ngạc nhiên, theo phản xạ nhìn đồng hồ, do dự một chút rồi vẫn quyết định đi tắm trước. 

Cũng không phải vì ngại giao tiếp hay gì. Chỉ là bây giờ tự dưng đi ra ngoài thì có hơi ngượng ngùng. 

Trì Tích Đình suy nghĩ hai giây rồi dứt khoát tiếp tục kế hoạch ban đầu, vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi bước ra với c* th* s*ch s* sảng khoái, anh lập tức lao lên giường nghỉ ngơi. Vừa định lấy điện thoại ra lướt một lúc thì mới nhớ ra túi bánh hạnh nhân và trà vẫn còn để ngoài phòng khách. 

Thôi được rồi. Vẫn phải ra ngoài một chuyến. 

Trì Tích Đình nằm úp sấp trên giường thả lỏng một lát rồi mới miễn cưỡng lết dậy, xỏ dép lê ra khỏi phòng. 

Đèn trong phòng khách và phòng ăn đều sáng. 

Viên Dần ngồi vắt chân lười biếng trên ghế sofa, vừa xem TV vừa ăn vặt trên bàn uống nước. Thấy Trì Tích Đình đi ra, cậu ta hơi sững lại một chút, liếc nhìn Trì Tích Đình rồi lại bĩu môi quay đầu đi, hoàn toàn không có ý định chào hỏi. 

Trì Tích Đình nhìn Viên Dần vài giây. 

Viên Dần không cao lắm, người gầy nhỏ, mặc một chiếc áo thun kẻ sọc rộng thùng thình đã hơi bạc màu. Tóc cậu ta vừa dài vừa rối bù, lòa xòa che nửa mắt, cặp kính gọng đen trông có vẻ nặng nề càng làm khuôn mặt vốn đã gầy gò trông hốc hác hơn. 

Trì Tích Đình nhìn lướt qua rồi dời mắt xuống bàn. 

Chiếc túi anh đặt trên bàn lúc nãy đã bị mở ra. Gói trà bị vứt qua một bên một cách tùy tiện, túi bánh hạnh nhân vốn đầy ắp giờ đã trống rỗng, chỉ còn sót lại vài mẩu lẻ tẻ cùng một bàn đầy vụn bánh. 

Trì Tích Đình cau mày. 

Dường như nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Trì Tích Đình, Viên Dần quay đầu nhìn anh, nhíu mày chất vấn: "Đây là đồ của cậu à?" 

Trì Tích Đình không lên tiếng, chỉ cụp mắt nhìn Viên Dần. 

"Đừng để đồ của cậu trên bàn trà." Viên Dần bĩu môi tỏ vẻ khó chịu. "Phòng cậu rộng thế, để trong đó không được à. Đừng có để ở phòng khách rồi lại trách tôi ăn" 

Trì Tích Đình: "......" 

Tao tức mà tao cười ra tiếng luôn. 

Nghe thấy tiếng cười của Trì Tích Đình, Viên Dần như bị chọc tức, lập tức trừng mắt nhìn sang, giọng cũng cao lên: "Cậu cười cái gì?" 

Trì Tích Đình vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên nói: "Tôi và cậu cùng thuê nhà, chỉ có phòng riêng của cậu mới là không gian cá nhân của cậu, còn phòng khách và phòng ăn là khu vực chung. Tôi để đồ của mình ở phòng khách thì làm sao?" 

Viên Dần không thể ngồi yên nữa, đứng bật dậy, cả người gầy như que củi, giọng điệu hung hăng: "Phòng cậu lớn hơn phòng tôi nhiều như thế, tôi chiếm thêm chút không gian phòng khách thì làm sao?" 

Trì Tích Đình không tin vào mắt mình, dường như không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của Viên Dần. 

"Tôi nói chứ ông cố ơi..." Trì Tích Đình bất lực: "Tiền thuê nhà tôi còn trả gấp đôi cậu đấy" 

Phòng chính và phòng phụ giá như nhau à? 

Lúc trước khi cùng thuê nhà, Trì Tích Đình còn vì Viên Dần liên tục than khổ mặc cả mà mềm lòng giúp cậu ta trả thêm vài trăm tệ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!