"Tít, tít—"
Hàng mi của Trì Tích Đình khẽ run.
Bên tai anh vang lên âm thanh ngắn ngủi lạnh lẽo của máy móc. Thị giác còn chưa được khôi phục nên các giác quan khác lại trở nên đặc biệt nhạy bén, cơn gió nhẹ lật tung rèm cửa, cành cây bên ngoài xào xạc, thậm chí cả hơi ấm nhàn nhạt của ánh mặt trời chiếu lên da cũng rõ ràng và chân thực đến lạ.
Chẳng phải anh đã chết rồi sao?
Trì Tích Đình mơ màng, đầu óc trống rỗng.
Anh đã làm việc chăm chỉ suốt sáu năm, mãi mới đợi được đến ngày thăng chức lên giám đốc khu vực, thế mà lại đi luôn vào chính ngày đó.
Là đột tử.
Anh thậm chí còn chẳng cảm thấy quá nhiều đau đớn, chỉ thấy xương ngực đột nhiên quặn thắt như bị đè ép, rồi mất đi ý thức ngay sau đó.
Chẳng lẽ anh đã được cứu sống?
Không thể nào.
Trì Tích Đình cảm thấy cực kỳ rối bời, muốn mở mắt ra xác nhận nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhấc được mí mắt. Cuối cùng anh đành để đầu óc trống rỗng, nhắm mắt lại để sắp xếp lại suy nghĩ.
Bên cạnh có tiếng máy móc, có lẽ đây là bệnh viện.
Thế nhưng...
Ngón tay Trì Tích Đình hơi động đậy, cảm nhận được ánh nắng lướt qua cánh tay đang phơi ngoài không khí, hơi ấm lan tỏa, chợt thấy có điều gì đó sai sai.
Ngày anh đột tử là vào tiết Đại Hàn, tuyết đã rơi liên tục mấy ngày. Theo lý mà nói, không thể nào nhiệt độ lại tăng cao nhanh chóng như thế chỉ sau một ngày anh qua đời.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động nhỏ, sau đó là tiếng bước chân đến gần, một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Người bị thương thế nào?"
Giọng nói lạnh lùng xa cách, chậm rãi mà dửng dưng, mặc dù là lời quan tâm nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào.
"Hình như là không cẩn thận giẫm hụt bậc thang, ngã từ cầu thang xuống ạ"
Chử Duật liếc mắt nhìn người nằm trên giường bệnh.
Người nằm trên giường có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, làn da mịn màng sạch sẽ, đường nét thanh tú nhẹ nhàng. Có lẽ vì bị thương, trông anh có vẻ hơi tiều tụy, sắc môi nhợt nhạt. Trên trán có vài sợi tóc xõa xuống, vầng trán phủ thêm một lớp mồ hôi mỏng, giống như một viên đá trên núi tuyết được ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống.
"Dù sao cũng là bị thương trong tập đoàn nhà họ Chử, chi phí y tế công ty sẽ chịu trách nhiệm, ngoài ra đơn xin nghỉ ốm cũng đã được phê duyệt và thông qua quy trình rồi ạ" Chu San nhìn điện thoại, tiếp tục nói: "Cũng đã thông báo cho ba mẹ và bạn bè của cậu ấy, chắc họ sẽ sớm đến thôi"
"Ừ"
Chử Duật không nhìn nữa, liếc qua đồng hồ trên cổ tay, sợ công việc bị gián đoạn giữa chừng bèn vội nói:
"Đi thôi"
"Vâng, tổng giám đốc Chử"
Nhà họ Chử? Tổng giám đốc Chử?
Trì Tích Đình ngẩn người.
Xung quanh anh có ông chủ nào họ Chử à?
Mí mắt Trì Tích Đình bỗng giật giật, dường như nhận ra có điều gì đó không đúng. Tiếng máy móc bên tai đột nhiên kéo dài, càng lúc càng chói tai, âm thanh lạnh lẽo như xuyên thẳng qua màng nhĩ rồi đâm vào tận não anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!