Nghê Lam ký xong thỏa thuận, bắt tay tạm biệt La Văn Tĩnh.
Cuối cùng La Văn Tĩnh không lạnh lùng nữa, nắm nhẹ tay cô nói:
"Chị nói thật, em không thích hợp trong ngành giải trí, có thể rời khỏi ngành này thì nhanh đi đi. Đầu óc trưởng thành một chút, tự giải quyết cho tốt."
Nghê Lam cảm ơn, nói vài lời khách sáo, hi vọng sau này có thể hợp tác gì đó với chị Tĩnh. La Văn Tĩnh cũng không coi là chuyện to tát, phẩy tay kêu cô đi.
Nghê Lam ra khỏi văn phòng La Văn Tĩnh, Hồng Lôi và Thiệu Gia Kỳ đang đợi cô.
Thiệu Gia Kỳ hỏi cô: "Ký xong hết rồi hả?
"Nghê Lam khẽ gật đầu. Thiệu Gia Kỳ đi tới trước mấy bước, ôm lấy cô:"Em phải tự chăm sóc mình cho tốt đó."
"Em biết rồi." Nghê Lam hơi cảm động, vỗ vỗ vai cô.
"Lúc ngủ cũng phải chú ý biện pháp an toàn chút. Em còn trẻ như vậy, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng."
Nghê Lam: "…"
"Ngoan ngoãn làm việc cho tốt, đừng ôm mộng đi đường tắt gả vào nhà đại gia. Đầu óc em không được, chơi không lại người ta."
Nghê Lam: "…"
"Coi như có thật sự muốn vào nhà đại gia cũng phải cao ngạo chờ bọn họ tới cầu xin em, không thể cúi đầu khom lưng. Nói cho cùng, vẫn phải có năng lực, năng lực chính là sự nghiệp. Em rõ chưa?"
Nghê Lam: "Chị nghĩ nhiều rồi."
Thiệu Gia Kỳ buông cô ra, dụi dụi mắt:
"Không phải, đây là đạo lý đó. Chị sợ em bị thiệt thòi. Dù sao em cũng ngốc như vậy. Chỉ ngốc thôi không nói, lại còn ngốc xinh đẹp đến như vậy, rất dễ bị người ta ngấp nghé."
Hồng Lôi ở một bên nói đỡ giúp Nghê Lam: "Được rồi được rồi, nói cái gì vậy. Nghê Lam không ngốc, chỉ là không may mắn thôi."
Nghê Lam cười gượng: "Cám ơn các chị đã khích lệ."
Thiệu Gia Kỳ nói:
"Em còn có việc sao? Chị phải nhanh đưa hợp đồng của em cho tổ tiết mục, sau đó cùng bọn họ thăm dò tuyên truyền chút, mặc dù em hủy hợp đồng với công ty rồi, nhưng tiết mục này chị sẽ theo giúp em. Đương nhiên về sau có chuyện gì có thể tìm chị bất kỳ lúc nào…"
Hồng Lôi cũng chen vào nói: "Cũng có thể tìm chị, chị sẽ giúp em."
Thiệu Gia Kỳ nói: "Chị xong việc bên tổ tiết mục cũng hết bận rồi, hay là buổi tối chúng ta đi ăn cơm."
Nghê Lam từ chối: "Hôm nay em còn có việc, hôm khác hẹn mấy chị nha. Cảm ơn các chị đã quan tâm em trong thời gian này."
Hồng Lôi sảng khoái đáp lời: "Không có gì không có gì, giữa chúng ta với nhau đừng khách sáo, em cố gắng thật tốt, mau trả hết nợ. Ăn cơm hay không có lòng là được. Chúng ta lúc nào cũng nói chuyện online được.
"Nghê Lam tiến lên ôm Hồng Lôi một chút. Thiệu Gia Kỳ vào văn phòng La Văn Tĩnh, lấy hợp đồng đưa cho tổ tiết mục, lái xe tiễn Nghê Lam. Nghê Lam cũng không từ chối, trên lưng giờ gánh chắc món nợ hơn hai trăm vạn, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Thiệu Gia Kỳ chở Nghê Lam đến đồn cảnh sát. Trùng hợp như vậy, vẫn là đồn cảnh sát lần trước đánh hai tên đàn ông bỏ thuốc ở quán bar. Thiệu Gia Kỳ:"Chuyện lần trước còn chưa giải quyết xong sao?"
Nghê Lam chỉ nói: "Gọi em tới thì em tới xem thử thôi, chị bận việc thì đi trước đi."
"Vậy có gì thì gọi cho chị." Thiệu Gia Kỳ vừa mới nói xong, nhìn thấy Lam Diệu Dương từ bên trong đi ra, liền đổi giọng: "À, xem ra không cần rồi.
"Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng chuồn đi. Lam Diệu Dương nhận được tin nhắn của Nghê Lam, cố tình ra đón cô:"Anh đã lấy khẩu cung xong rồi, sau đó luật sư với anh Châu sẽ xử lý.
Chúng ta tìm một chỗ bàn bạc chút đi."
Nghê Lam không phản đối, vừa định nói chuyện thì điện thoại reo. Cô nhìn, là Âu Dương Duệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!