Chương 38: (Vô Đề)

Đêm nay Nghê Lam nói với Lam Diệu Dương rất nhiều, cô ăn hết cả chiếc bánh phô mai.

Cuối cùng nhìn thời gian cũng trễ rồi, liền tiễn Lam Diệu Dương đi. Cô nói cô không thể ngủ quá muộn, không thì sẽ không đẹp. Thân là nữ nghệ sĩ việc tự kiểm soát rất quan trọng.

Lam Diệu Dương bị dùng xong thì quẳng đi có chút khó chịu, anh cũng lười nhắc cô là nữ nghệ sĩ cô vừa mới ăn hết một cái bánh phô mai sáu tấc không đủ tư cách nói "việc tự kiểm soát rất quan trọng". Lúc anh xuống lầu lặng lẽ cầm rác đi vứt cho cô, tránh cho cái hộp bánh kích động cô.

Trần Châu yên lặng lái xe, Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho bác sĩ Phạm, hỏi ông anh xử lý như vậy có được không, cách thức có đúng không. Hôm nay Nghê Lam đột nhiên thổ lộ rất nhiều, có phải là đang phát triển theo chiều hướng tốt không?

Phạm Đức Văn khen ngợi anh một tiếng, Lam Diệu Dương rất hài lòng.

Cúp điện thoại hồi lâu, Lam Diệu Dương đột nhiên phàn nàn: "Cô ấy ăn hết cả cái bánh không chừa cho mình miếng nào."

Trần Châu do dự không biết có nên nói chuyện không, bởi vì không dám khẳng định lời này là nói với anh. Sau đó anh chỉ nghe thấy Lam Diệu Dương cầm điện thoại lên gửi tin nhắn thoại.

"Nhắc nhở em một tiếng, tự kiểm soát bao gồm cả đồ ăn.

"Trần Châu: … May mà không đáp lời, thật đúng là không nói với anh. Một lúc sau, lại nghe thấy Lam Diệu Dương nói:"Ngủ ngon."

Nghê Lam nghe được tin nhắn thoại WeChat của Lam Diệu Dương đã là mười phút sau. Cô đi tới phòng hàng xóm một chuyến, khởi động máy tính để bàn kia. Cô đã thử mật mã hai lần trên laptop, cô không dám thử loạn cơ hội cuối cùng. Nhưng cô chưa đụng tới máy tính để bàn, có thể thử.

Màn hình máy tính sáng lên, xuất hiện giao diện đăng nhập.

Nghê Lam nhập vào mật mã cô nhớ tới lúc thôi miên kia, kết quả hiện ra sai mật khẩu. Giống như laptop, máy tính cũng hiện thông báo nhập mật khẩu sai ba lần sẽ khởi động chương trình tự hủy.

Nghê Lam ngẩn người một hồi, tắt máy về nhà.

Về đến nhà thấy tâm tình không tốt hơn chút nào, vẫn là ăn thêm chút gì nữa đi.

Vừa lướt điện thoại vừa mở cửa tủ lạnh ra.

Giọng của Lam Diệu Dương truyền từ điện thoại ra, Nghê Lam đứng trước tủ lạnh do dự một hồi, cuối cùng cũng đóng lại.

Lên giường đi ngủ, không ngủ được.

Cho nên thôi miên chẳng phải là chuyện tốt gì, trước khi bị thôi miên cô ngủ rất ngon, thôi miên xong làm cô mất ngủ rồi.

Cô lướt điện thoại, tìm Lam Diệu Dương.

Cô nghĩ nếu tìm thấy có ai đăng lên nội dung Lam Diệu Dương ở bệnh viện hôm nay, nói xấu anh gì đó, làm lộ ra chuyện riêng của anh, mai cô sẽ lên bệnh viện làm một trận.

Ý nghĩ này thật không tốt, không cần đi gây chuyện, cô có thể điều tra thân phận người đăng tin, tra tất cả chuyện của người đó trên mạng, sau đó xử lý.

Muốn làm những việc này không khó với cô.

Nhưng dark web thì khác.

Dark web là nơi mà các trình duyệt thông thường không thể vào được, cần phải dùng phần mềm Tor, bao gồm trình duyệt và mạng riêng ảo VPN.

Tất cả người dùng đều ẩn danh, yêu cầu thông tin không trực tiếp đến trang đích, mà phải qua ít nhất ba điểm, ẩn giấu địa chỉ IP thật.

Người dùng trên dark web đều có mục đích của bọn họ, thủ tiêu tang vật, ăn cắp thông tin, buôn người, mua bán thuốc phiện, tình dục, hacker, thuê mướn giết người…

Giết người không phải chuyện gì mới mẻ trên dark web.

Giết ai? Bọn họ là ai?

Không có manh mối, không có cảm giác chân thực.

Nghê Lam bực bội, cô phải kiềm chế xúc động muốn đứng lên mở máy tính, đành phải cầm điện thoại lướt Weibo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!