Trong phòng khám bệnh viện.
Nghê Lam hỏi Lục Quân: "Ông là ai?"
Lục Quân nói: "Tôi là người có thể giúp cô."
Nghê Lam nói: "Tôi không biết ông."
"Tôi tên Lục Quân."
Nghê Lam ngừng một hồi, một lần nữa nói: "Tôi không biết ông, không muốn nói chuyện với ông.
"Liêu Tân khẩn trương siết chặt nắm tay. Hai vị bác sĩ đều nói Nghê Lam hết sức kháng cự, không biết có thành công hay không. Anh nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ và Viên Bằng Hải, không nhìn ra được gì từ sắc mặt hai người. Lục Quân vẫn bình tĩnh, giọng điệu tốc độ nói không thay đổi:"Không sao, cô không cần phải nói với tôi. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tìm một nơi cô cảm thấy thoải mái yên tâm là được.
"Nghê Lam không nói gì, cô chậm rãi lui lại dựa vào thành ghế, hai cánh tay đan chéo ở trước ngực. Dáng vẻ phòng bị rất rõ ràng. Lục Quân đợi rất lâu, chờ Nghê Lam chầm chậm nhắm mắt lại, hơi thở đều đều mới nhẹ nhàng hỏi cô:"Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Không biết."
Một lúc sau Nghê Lam mới trả lời. "Tôi không tìm thấy chỗ an toàn."
"Không sao, người cô tin tưởng đang đến bên cạnh cô.
"Nghê Lam không nói gì. Lục Quân chậm rãi nói:"Cô rất tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ bảo vệ cô. Anh ấy đang ngồi bên cạnh cô, cô đang an toàn. Bất kể ở đâu, cô cũng rất an toàn.
"Lam Diệu Dương vọt ra khỏi văn phòng. Anh gọi điện thoại cho Nghê Lam nhưng cô không nghe máy. Anh lại gọi điện thoại tới khoa tâm lý của bệnh viện, y tá khoa nhận điện thoại, nói Nghê Lam quả thực đến rồi, bây giờ không tiện nghe điện thoại vì bác sĩ đang làm trị liệu cho cô."Bác sĩ nào?
"Lam Diệu Dương muốn gào lên rồi. Y tá bên kia giật nảy mình, nói:"Là bác sĩ do viện trưởng sắp xếp, tôi chỉ biết họ Lục."
Lam Diệu Dương lửa giận ngút trời: "Lập tức dừng lại! Các cô đang phạm pháp, dừng ngay lại, kêu cô ấy nghe điện thoại, bằng không tôi sẽ kiện cho bệnh viện các cô phá sản!"
Y tá bị dọa sợ, mở miệng run rẩy đáp: "Nhưng mà, nhưng mà, cảnh sát đang ở đây.
"Lam Diệu Dương hiểu ngay xảy ra chuyện gì rồi. Y tá trung thành tuyệt đối với bệnh viện, bối rối nhưng vẫn muốn giải thích:"Nghê Lam đã ký thỏa thuận điều trị thôi miên."
Lam Diệu Dương dùng lực ấn tắt điện thoại, vừa đúng lúc thang máy xuống tới bãi đậu xe, Trần Châu đang lái xe tới cửa thang máy, Lam Diệu Dương nhanh chóng lên xe, nói Trần Châu đến bệnh viện Thụy Tâm, sau đó anh bắt đầu gọi tiếp một cuộc điện thoại.
Lam Diệu Dương thông báo cho luật sư, tìm Trác Khải, lại nói chuyện này cho Phạm Đức Văn. Phạm Đức Văn rất ngạc nhiên, cũng cực kỳ tức giận, lúc này cũng muốn chạy về bệnh viện.
Trong phòng điều trị, Lục Quân vẫn tiếp tục trị liệu. Ông nói cho Nghê Lam biết cô an toàn, Nghê Lam lại đột nhiên phẫn nộ:
"Không có an toàn. Tôi muốn tìm ra bọn họ."
Bọn họ?
Ở phòng bên cạnh, Liêu Tân nhìn nhanh qua Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ mở máy truyền tin:
"Giáo sư Lục, hỏi thử xem bọn họ là ai? Hỏi Nghê Lam xem cô ấy có nhớ được gì không?"
Lục Quân nghe thấy, ông chậm rãi nói với Nghê Lam: "Đừng lo, cô rất an toàn. Bọn họ cách cô rất xa, cô có thể nhìn thấy bọn họ nhưng bọn họ không thể làm hại cô."
"Bọn họ là ai?
"Nghê Lam hỏi. Lục Quân đáp:"Là cô đang tìm họ, tôi không biết.
"Nghê Lam không nói gì. Lục Quân chờ một lúc, chờ Nghê Lam bình tĩnh lại mới hỏi cô:"Cô tìm bọn họ ở đâu?"
"Trên mạng." Nghê Lam nhíu mày. "Bọn họ giấu trong web đen."
"Vì sao muốn tìm bọn họ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!