Lam Diệu Dương tức hồng hộc, cái người chuyên công kích người nhà này, cứ đả thương lòng tự trọng đàn ông của anh.
Lam Diệu Dương cũng bắt chước Nghê Lam chống nạnh, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Nghê Lam vừa định nói chuyện, âm báo WeChat lại vang lên, cô cúi đầu lấy điện thoại lên xem, sau đó lập tức đảo mắt nhìn xung quanh.
Lúc này nhìn thấy một chiếc xe hơi bảy chỗ màu xám đậu dưới bóng cây lớn chếch bên đối diện đường, cửa sổ thứ hai của xe mở một nửa, bên trong thò tay ra quơ quơ với cô.
Ý khiêu khích rõ ràng.
Khoảng cách xa. Vị trí đó lại tối hù hù, người trốn trong xe, không nhìn rõ.
Nhưng Nghê Lam biết anh ta là ai.
Lý Mộc.
Anh ta gửi một tấm hình anh ta vừa chụp đến WeChat cho Nghê Lam.
Trong hình, Nghê Lam và Lam Diệu Dương ai nấy chống nạnh, bốn mắt nhìn nhau.
Tấm này chụp không tệ, ít nhất tuấn nam mỹ nữ rất đẹp mắt, ánh đèn đường chiếu xuống, cảm giác góc độ sáng cũng rất tốt. Nhưng nói thế nào nhỉ, không khí của tấm hình này có gì đó là lạ. Không phải kiểu ngọt ngào mập mờ, cũng không phải trừng trộ đánh nhau.
Nghê Lam nghĩ ngay đến một ý, ừm, giống như hai đứa ngu đang cố tạo hình vậy.
Nghê Lam giận tím mặt, quay người liền xông tới chiếc xe kia, nhìn bộ dạng như muốn đánh nhau.
Lam Diệu Dương không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thần bí, phản ứng của Nghê Lam lại như vậy, anh liền có suy nghĩ không tốt, vừa đuổi theo Nghê Lam vừa liên lạc với Trần Châu.
Thực ra Trần Châu cũng đi theo phía xa xa, nhìn thấy điện thoại có tin cảnh báo, lập tức khởi động xe tăng tốc chạy tới.
Chiếc xe nhỏ này của Lý Mộc thấy không ổn liền nhanh chóng chạy mất.
Nghê Lam đuổi theo liền nhìn thấy chiếc xe quỷ này càng đi càng xa.
Lam Diệu Dương đuổi đến bên cạnh cô vội hỏi, "Sao thế? Nghi phạm à? Gửi cho em cái gì? Anh nhớ rõ biển số xe hắn ta rồi."
Xe Trần Châu đã chạy tới, Lam Diệu Dương hỏi Nghê Lam: "Đuổi theo không?"
"Là Lý Mộc.
"Nghê Lam mở di động cho Lam Diệu Dương xem. Lam Diệu Dương:"…
"Tưởng chuyện gì lớn chứ. Lam Diệu Dương phất phất tay với Trần Châu, Trần Châu hiểu ý, tấp xe vào ven đường đợi. Nghê Lam rất tức giận:"Lúc nào cũng đi theo, lúc nào cũng chụp lén, còn chụp xấu như vậy."
Lam Diệu Dương cầm điện thoại của cô qua nhìn một cái: "Rất đẹp."
"Là chụp anh đẹp, chụp em xấu hoắc. Anh nhìn mặt em xem."
Lam Diệu Dương: "…" Kỳ thật anh nói là chụp Nghê Lam rất đẹp. Nhưng chính Nghê Lam lại không hài lòng, chắc là đừng nói gì thì hơn.
"Lý Mộc có liên quan gì tới vụ án sao?"
"Chưa phát hiện ra mối liên hệ gì." Nghê Lam lại liếc nhìn tấm hình, không vui.
Vấn đề phụ nữ truy cứu xem mình rốt cuộc soi gương hay không soi, đẹp hay không đẹp không thể an ủi được. Lam Diệu Dương được mẹ và chị gái huấn luyện ở phương diện này rất kỹ, cho nên anh thay đổi chủ đề, cùng Nghê Lam tản bộ quay về cục cảnh sát.
Thiệu Gia Kỳ ở ngay cửa cục cảnh sát chờ Nghê Lam, Nghê Lam chào tạm biệt Lam Diệu Dương rồi đi cùng Thiệu Gia Kỳ.
Lam Diệu Dương nói vài câu với luật sư, nói anh ấy lưu ý tình huống sau đó của hai người đàn ông bị bắt giữ hôm nay. Anh lo lắng hai người này sẽ trả thù Nghê Lam. Đang nói, lại nghe được Thiệu Gia Kỳ và Nghê Lam vừa đi vừa nói Weibo của Lý Mộc lại đăng cái gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!