Một lát sau Nghê Lam nhịn không nổi hỏi: "Rốt cuộc là mắc cười chỗ nào?"
Lam Diệu Dương vội vàng nói: "Anh đây là cười vui vẻ."
Mặt Nghê Lam hơi nóng, cô đáp lại rất nhanh: "Nói nhảm, chẳng lẽ còn có cười đau khổ?"
"Cũng có, kiểu cười miễn cưỡng anh cũng từng cười."
"Sao anh lại ở đây?"
"Không phải đã nói sẽ đến đón em sao?"
"Không phải nói là cho xe đến à?"
"Xe không ai lái sao tới được."
"Không phải có tài xế rồi ư."
"Tài xế với xe đều cho em, ai đưa anh đi."
Nghê Lam: "…" Sao cũng có lý nhỉ.
Trần Châu chăm chú lái xe, mắt nhìn phía trước, không nói gì.
Lam Diệu Dương rất hài lòng, bởi vì anh cũng nhất thời quyết định bản thân cũng phải ghé qua.
Dự định ban đầu là Trần Châu đến đón Nghê Lam, anh tự lái xe đến nhà hàng. Lại còn thương lượng để Trần Châu lái chiếc xe nào không bị chó săn chú ý. Cuối cùng chọn một chiếc Mercedes Benz màu đen anh rất ít khi dùng.
Nhưng hôm nay lúc Trần Châu xuất phát thì Lam Diệu Dương lại thay đổi ý định, cảm thấy nếu bình thường ít lái, chó săn không biết, vậy anh đi cũng không sao, liền kêu Trần Châu đợi một chút.
Cái đợi một chút này là đợi tới hai mươi phút, Lam Diệu Dương thay quần áo chải tóc, do dự nên xịt loại nước hoa nào. Vốn dĩ những việc này dự định sau khi Trần Châu đi anh sẽ từ từ làm, bây giờ vừa sốt ruột lại vừa thấy chưa hài lòng.
Sau cùng Trần Châu gấp gáp lái xe đến, bọn họ vẫn đến muộn năm phút đồng hồ.
Nhưng sự khẩn trương của Lam Diệu Dương liền biến mất sau khi thấy Nghê Lam. Hôm nay cô thật xinh đẹp, cái câu ỷ có sắc đẹp hành hung thật đúng là có. Nghê Lam để mặt mộc cũng rất đẹp, chăm chút ăn mặc lại càng không hề bình thường.
Bây giờ vì tranh luận không lại anh, cô thật sự nghĩ không ra từ nào nói lại, giả bộ dữ dằn, lại khiến anh mắc cười.
Cuối cùng Nghê Lam không nói gì nữa, cắm đầu chơi điện thoại.
Điện thoại của Lam Diệu Dương vang ting ting ting liên tục. Anh mở ra xem, tất cả đều là biểu tượng meme Nghê Lam gửi tới, còn theo đủ kịch bản, hệ liệt, tình cảnh.
Lam Diệu Dương xem điện thoại cười suốt.
Trần Châu yên lặng nhìn, lén nhìn bọn họ trong gương chiếu hậu, không biết có gì vui ở đó.
Lam Diệu Dương xem hết tấm này đến tấm kia, Nghê Lam còn đang nhắn, anh không khỏi hỏi: "Tập hợp chắc lâu lắm đi."
"Ừm." Nghê Lam hào phóng thừa nhận,
"Chính cái lần anh nói xem mặt quỷ của em là đủ rồi cần gì phải xem meme, em trở về đã bắt đầu thu thập. Em quyết định hôm nào thêm Wechat của anh sẽ dùng meme dìm chết anh"
Lam Diệu Dương nói: "Anh không có nói mặt quỷ."
"Mặt tàn?"
"Không phải, anh nói là nhìn mặt em thôi là đủ rồi, cần gì phải xem meme."
"Vậy đó không phải ý là không muốn xem mặt quỷ mặt tàn còn gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!