Sắc mặt Lam Diệu Ninh vẫn như thường, nhặt bút lên, đứng ở sau bàn thuận tay viết lên giấy note. Tim Lam Diệu Dương ngưng nửa nhịp, chậm rãi đi qua, cẩn thận từng chút một nhìn thoáng dưới đáy bàn.
Không có ai!
Trống không!
Nghe tiếng "cạch cạch cạch" khe khẽ phía bên sofa, Lam Diệu Dương quay đầu nhìn lại, là tay đang cầm khay trà của Cổ Hoắc có chút run rẩy, đáy ly va vào khay phát ra tiếng.
Lam Diệu Dương nghi ngờ nhìn anh, Cổ Hoắc nháy mắt ra hiệu tấm bình phòng trang trí phong cách hiện đại phía sau bộ sofa. Phía sau có một cái bàn họp nhỏ và một tấm bảng trắng.
Lam Diệu Dương hiểu ngay!
Lam Diệu Ninh đã ghi xong, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cổ Hoắc. Cổ Hoắc vội vàng đặt ly trà lên bàn trà giữa ghế sofa: "Ninh tổng, trà của chị."
Lam Diệu Ninh bỏ tờ giấy note vào trong túi: "Cổ Hoắc, cậu với em tôi đang làm cái quỷ gì vậy, tôi cho cậu cơ hội thú nhận."
"Không có.
"Lam Diệu Dương và Cổ Hoắc đồng thanh đáp. Lam Diệu Ninh đi giày cao gót bước về phía ghế sofa, tiếng bước chân cọc cọc cọc khiến Cổ Hoắc cực kỳ khẩn trương. Lam Diệu Ninh cầm ly trà uống một ngụm, nói:"Chắc chắn có gì, nhưng tôi không có thời gian so đo với mấy người. Tôi còn có việc phải đi trước. A Dương, buổi tối chị sẽ gọi điện cho em.
"Ý là việc này chưa xong đâu. Lam Diệu Dương gật đầu, vừa định nói chuyện thì sau tấm bình phong vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Lam Diệu Dương:"…"
Cổ Hoắc: "…"
Mẹ kiếp!
Lam Diệu Ninh nhìn hai người bọn họ, để ly trà xuống, đi về phía bình phong.
Lam Diệu Dương dứt khoát đặt mông ngồi xuống sofa, dáng điệu lu vỡ không sợ mẻ, ngẩng đầu bắt chéo chân. Cổ Hoắc đứng nghiêm, vẻ mặt ngay thẳng.
Điện thoại vừa vang lên Nghê Lam đã biết hỏng rồi, cô dứt khoát móc điện thoại ra đặt lên bàn, nghe bước chân cọc cọc của Lam Diệu Ninh, nhắm đúng thời cơ xoay người ra khỏi bình phong.
Lam Diệu Dương trơ mắt nhìn chị gái bước vào sau tấm bình phong đồng thời lúc đó Nghê Lam lăn ra ngoài.
Lăn ra cực kỳ đẹp mắt. Trong nháy mắt đã tới bên phía sofa, khẽ chống tay một cái, người nhảy vọt ra mặt sau sofa anh đang ngồi.
Cũng chính là phía sau lưng anh.
Trong lòng Lam Diệu Dương quả thực như ngàn con ngựa đang phi, muốn biểu đạt tâm tình bằng mười vạn chữ, phần lớn toàn là chửi thề.
Cổ Hoắc nhìn không chớp mắt, làm như mình mù rồi.
Lam Diệu Ninh đi ra từ phía sau tấm bình phong, lấy ra một chiếc điện thoại cũ. "Ai để quên trên bàn."
Lam Diệu Dương gật đầu: "Chắc là họp lúc nãy quên lấy.
"Tim muốn rơi ra ngoài, anh còn có thể nói chuyện bình thường được quả là rất siêu. Lam Diệu Ninh không rảnh nói nhiều với anh, đặt di động lên bàn."Tối chị gọi cho em."
Lam Diệu Dương tiễn chị gái ra ngoài, lúc trở về đã hết sức. Cổ Hoắc đi theo tiễn cô chủ lớn, cũng không muốn tiếp tục quay về phòng boss, trong đó có độc.
"Cô đợi năm phút nữa hay đi, tránh gặp phải chị tôi." Lam Diệu Dương ngồi xuống ghế sofa, không còn tinh thần tính sổ với Nghê Lam nữa, cũng hoàn toàn không muốn thảo luận đánh giá bản lĩnh "Nhiệm vụ bất khả thi
"và đầu óc ngây ngô của cô nữa. Nghê Lam hơi áy náy:"Thật xin lỗi, tôi thật sự không muốn gây phiền phức cho anh đâu."
"Được rồi, thực ra tính chị tôi rất tốt. Trước kia tính tình chị ấy không nóng nảy như vậy. Gần đây bên công ty cũng có nhiều chuyện xảy ra, anh rể lại không có nhà, chị ấy tự mình phải chăm sóc con cái, lại phải giúp anh rể chuẩn bị công việc. Mấy bữa nay có người giở trò xấu với anh rể, tâm tình chị ấy cũng không tốt. Thêm nữa vừa mới cai sữa cho Bảo Bảo, có chút thay đổi hormone, cảm xúc không được ổn định."
Lam Diệu Dương nói xong liền ngậm miệng, anh nói với Nghê Lam mấy thứ này làm gì.
Anh phẩy tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!