Một tuần sau, Lam Diệu Dương đưa Nghê Lam đến phòng thu âm.
Ở đó có người phối âm, chế tác âm nhạc và đạo diễn quảng cáo Cảnh Uy cũng ở đó. Ông chủ hãng xe Đường Uy cũng ở đó.
"Anh viết cho em một ca khúc.
"Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam. Nghê Lam rất ngạc nhiên và vui mừng:"Thật sao?"
"Tên là "Trời nắng gặp mưa rào."
" Lam Diệu Dương nói,
"Sẽ làm ca khúc chủ đề trong quảng cáo đại diện hãng xe mô tô của em. Ca từ anh viết, phối nhạc thì hợp tác với bậc thầy chế tác, anh viết bản thảo, sau đó anh ấy giúp anh chỉnh sửa lại. Anh còn muốn tự mình hát nữa."
"Được lắm." Hai mắt Nghê Lam sáng lấp lánh.
"Nhưng mà phải thu âm rất lâu…"
"Em muốn nghe.
"Nghê Lam đánh gãy sự do dự của anh. Lam Diệu Dương bật cười:"Câu chuyện trong video quảng cáo cũng là anh viết, em xem xem có phù hợp không, hôm nay anh đều hẹn đủ người rồi, cùng nhau thương lượng."
"Ok."
Nghê Lam tiến vào phòng thu âm, nhìn thấy Đường Hưu và Cảnh Uy đều rất vui vẻ.
Cảnh Uy là do Lam Diệu Dương giới thiệu, sau khi Đường Hưu xem xong các tác phẩm của anh cũng rất hài lòng, nhất là quảng cáo bao cao su kia của Nghê Lam, rõ nét, sáng tạo và hiệu ứng đều cực kỳ ưu tú, thế là rất nhanh đã ấn định là ứng cử viên cho vị trí đạo diễn.
Cảnh Uy gặp được Nghê Lam cũng rất vui, "Nghê Lam, anh lại nhờ phúc của em rồi."
Nghê Lam cười ha ha: "Anh Uy lần này phải quay em đẹp hơn nữa nha."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
"Mọi người chào hỏi xong liền nhanh chóng bàn chủ đề chính. Đội quay quảng cáo của Cảnh Uy đã cầm kịch bản gốc trong tay rồi, Cảnh Uy nói đại khái cho mọi người một lượt, Đường Hưu đã đọc trước đó, ông không có ý kiến gì, chỉ muốn nghe ý kiến của Nghê Lam một chút. Nghê Lam im lặng hồi lâu, cảm thấy hốc mắt nóng lên. Lam Diệu Dương thật sự nắm bắt lấy toàn bộ chi tiết giải thích giúp cô."Em thấy rất tốt." Nghê Lam cười nói.
Rất thuận lợi, cũng như mong muốn của Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương ôm lấy Nghê Lam.
Sau đó liên quan đến ca khúc quảng cáo, nhà chế tác đề xuất thu trước một bản demo cho mọi người nghe thử. Tất cả mọi người cảm thấy rất ổn. Nghê Lam sắp khóc rồi. Cô cảm thấy rất êm tai, là bài hát hay nhất cô từng nghe.
Tiếp theo đó Lam Diệu Dương bước vào phòng thu âm, nhóm người Nghê Lam ở ngoài chờ.
Lam Diệu Dương đã thuộc lời bài hát như cháo, anh hát hết sức chăm chú, nhưng ban đầu cảm giác không được ổn, chế tác kêu ngừng, anh nói với Lam Diệu Dương:
"Anh khẩn trương quá rồi, không phát huy được chất giọng. Thả lỏng một chút."
Lam Diệu Dương lại thử mấy lần, từ từ mới tìm được cảm giác.
Nhưng dù sao anh cũng không phải người chuyên nghiệp, chế tác sửa lại cho anh hết lần này đến lần khác, chỉ cho anh cách điều chỉnh hơi thế nào để kiểm soát giọng.
Lam Diệu Dương rất nghiêm túc, không hề mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng anh thậm chí còn nghiêm túc hơn cả chế tác, chế tác cảm thấy ok rồi, mà anh lại hi vọng làm thêm một lần, cảm thấy mình có thể hát hay hơn nữa.
Đường Hưu nói với Nghê Lam: "Cậu ấy rất có lòng với cô."
"Tôi thấy rất may mắn." Nghê Lam nói: "Tôi thật sự là một người rất may mắn.
"Thời gian thu âm rất dài, Đường Hưu và Cảnh Uy đi trước, Nghê Lam vẫn chờ. Cô nghe nhiều đến nỗi có thể hát rồi, sau đó cô nhận được tin nhắn của Nghê An. Nghê An mở một tài khoản trên mạng xã hội, hôm nay đăng bài viết đầu tiên. Trong ảnh là một giáo đường nhỏ ấm áp xinh đẹp, Nghê An mặc áo cưới đứng cạnh Trần Thế Kiệt cực kỳ đẹp trai trong bộ đồ vest. Hai người cực kỳ xứng đôi, cảnh đẹp ý vui."Thời điểm vừa mới yêu đối phương cảm thấy không có tương lai. Không ngờ tương lai lại vẫn một mực chờ ta. Cảm ơn chồng, cảm ơn con gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!