Mấy ngày này Lam Diệu Dương và Nghê Lam đặc biệt bận rộn.
Sau đại chiến núi Kỳ Lân, Bonnie và Nghê Lam quả nhiên lại phải đến cục cảnh sát lấy khẩu cung. Lấy khẩu cung xong lại mở họp, ăn tối và ăn khuya đều ăn ở trong cục, cục cảnh sát bao ăn no. Sau đó Bonnie đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, dẫn theo Anderson đi Pháp.
Cảnh sát bên Pháp và hình cảnh quốc tế đang đợi ông.
Thông qua liên hợp điều tra với cảnh sát Trung Quốc, cảnh sát Pháp và tổ chức hình cảnh quốc tế cũng truy bắt được vài người có hiềm nghi liên quan với Bird, phá hủy dần dần mấy cứ điểm và server của Bird.
Mối quan hệ và mạng lưới ở Âu Mỹ của Bonnie mạnh hơn nhiều so với ở Trung Quốc, ông đi qua hỗ trợ cảnh sát, phải nhất định nhân dịp này một lưới bắt hết Bird cùng các thế lực liên quan.
Nghê Lam và Nghê An ở lại.
Nghê An đi theo Lam Diệu Dương tới núi Kỳ Lân, sau lại theo chân Nghê Lam, Bonnie bọn họ đến bệnh viện, lại đến cục cảnh sát. Bọn họ họp suốt đêm, bà liền chờ ở bên ngoài.
Lam Diệu Dương có rất nhiều chuyện phải xử lý, điện thoai reo không ngừng, ra ra vào vào, còn phải chú ý tin tức trên Weibo.
Nhưng Nghê An cũng rất yên tĩnh, bà lấy một quyển tiểu thuyết tiếng Anh ra an tĩnh xem. Trong cục cảnh sát hoàn cảnh huyên náo hỗn tạp, chung quanh bà có vẻ an bình mà tĩnh lặng.
Nghê An đọc một hồi, ngẩng đầu nhìn thấy Lam Diệu Dương đang nhìn bà, lại nhìn nhìn di động trên tay anh, cười cười: "Dì quen không dùng đồ điện tử rồi."
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, không biết nói gì cho phải.
Dì này nhìn qua cũng rất quen ở một mình.
Nghê An dường như có thể hiểu suy nghĩ của anh, bà cười nói: "Dì chỉ đưa ra lựa chọn cho cuộc sống mà thôi. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho mình, cho nên Nghê Lam muốn chọn cho con bé, dì ủng hộ nó."
Lam Diệu Dương lại khẽ gật đầu.
Anh cho rằng Nghê An sẽ còn tiếp tục nói chút chuyện của Nghê Lam với anh, lấy thân phận trưởng bối nói với anh gì đó, bảo anh chăm sóc Nghê Lam cho tốt, kiên nhẫn nhiều chút, hai người phải thật tốt gì gì đó. Lam Diệu Dương có chút khẩn trương, nhớ lại phải tỏ thái độ thật tốt, kết quả Nghê An tiếp tục đọc sách.
Lam Diệu Dương cảm thấy hơi thất vọng vì không được rót vài bài giảng, làm chút công tác điều tra tư tưởng.
Gần rạng sáng Bonnie và Nghê Lam mới trở ra. Bọn họ đi ra không lâu sau, Anderson đã kéo hành lý đến. Lam Diệu Dương thế mới biết Bonnie sắp xếp hành trình lại gấp như vậy.
Bonnie và Nghê An đến một bên nói chuyện. Bonnie cao lớn anh tuấn, Nghê An điềm tĩnh dịu dàng, nhìn vô cùng xứng đôi. Hai người không biết nói gì đó, Nghê An mỉm cười, Bonnie lại mang vẻ mặt ảo não, Nghê An cười vui vẻ hơn.
Lam Diệu Dương nhìn Nghê An, lại nhìn Nghê Lam, kỳ thật nếu nghiêm túc so sánh, hai mẹ con cũng không phải đặc biệt giống nhau.
Nghê Lam bỗng nhiên nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi anh: "Anh cảm thấy nhà em ai đẹp nhất?"
Lam Diệu Dương trả lời rất lưu loát: "Em đẹp nhất."
"Đúng thế." Nghê Lam nói: "Trần Thế Kiệt còn nói là ông ấy. Làm sao có thể chứ, đương nhiên em xinh đẹp nhất."
Lam Diệu Dương: "…"
"Em hỏi mẹ em rồi, em còn tưởng mẹ sẽ nói là ba em. Kết quả mẹ nói mẹ là người đẹp nhất."
Lam Diệu Dương: "… Mẹ em là vì tránh cho cha con em cãi nhau, bà ấy khẳng định cảm thấy em đẹp nhất."
"Không, mẹ em và anh khác nhau." Giọng điệu Nghê Lam cực kỳ chắc chắn: "Mẹ em là thật tâm cảm thấy bà đẹp nhất."
Lam Diệu Dương: "…" Anh không gặp người trong nhà nào lại đi so vẻ bề ngoài, gia đình minh tinh nổi tiếng nhất cũng không có. Gia đình chống khủng bố nhà bọn họ vậy mà lại dùng bài này?
Gia đình chống khủng bố không có quay về biệt thự lớn nhà họ Lam, thời gian không kịp.
Bonnie và Nghê An nói chuyện thật lâu, sau đó đoàn người trực tiếp tới sân bay. Nghê An muốn ra sân bay tiễn, bà yêu cầu Nghê Lam cùng đi.
"Con không đi." Nghê Lam rất có sức phản nghịch, "Con muốn cùng Lam Diệu Dương quay về đi ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!