Chương 18: (Vô Đề)

Lam Diệu Dương đợi một lúc không thấy Nghê Lam nói gì, đột nhiên nói: "Tôi đi đây. Cô đừng ngẩn người ở đây nữa, mau về nhà đi. Đứng ở đây cứ như ma dọa người.

"Anh nói xong xoay người rời đi. Lúc nãy trong đầu Nghê Lam đấu tranh không biết có nên hỏi một chút nhà họ Lam tổng cộng có bao nhiêu khách sạn, cô giúp bọn họ tìm lỗ hổng an ninh cho tất cả mấy khách sạn đó, nhưng vậy thì quá mất mặt, hơn nữa làm vậy có vẻ như quản lý của người ta rất tệ. Nội tâm đấu tranh kịch liệt muốn hay không muốn mất mặt như vậy, kết quả lão đại đã đi rồi? Lúc này Nghê Lam mới phản ứng kịp, nói với theo bóng lưng anh:"Lam tổng, cám ơn anh.

"Lam Diệu Dương không đáp lời lại, cũng không quay đầu. Nghê Lam ôm hộp cơm, vô cùng hứng khởi, thì ra không phải cứ gặp người đàn ông này sẽ xui. May mắn của cô càng lúc càng nhiều rồi. Nghê Lam gửi tin Wechat cho Thiệu Gia Kỳ:"Em nói chị nghe, Lam đáng yêu quá ấm áp, thật sự siêu cấp ấm, thật đáng yêu."

Thiệu Gia Kỳ nhắn lại mấy dấu chấm hỏi, sau đó rất nhanh lại gửi tin trả lời: "Chị nghiêm túc cảnh cáo em, chớ phạm lại cùng một lỗi!"

"Đương nhiên, đương nhiên!"

Nghê Lam trả lời, cười hì hì. Đương nhiên sẽ không phạm lại cùng một lỗi, thủ đoạn quyến rũ lần trước quá sai.

"Anh ta làm gì em rồi?"

Thiệu Gia Kỳ hỏi.

"Cho em một phần cơm hộp.

"Thiệu Gia Kỳ: … Không phải chứ, bây giờ tổng giám đốc tán gái mà cũng dùng đến thủ đoạn như vậy rồi sao?"Anh ấy còn nói sẽ trả cho em một vạn.

"Thiệu Gia Kỳ: … Cái này là chuyện gì nữa rồi, nhưng mà,"Vì sao anh ta phải trả tiền cho em?"

Nghê Lam nghĩ ngợi một hồi nên giải thích thế nào, "Em dùng kỹ thuật chuyên nghiệp của mình để kiếm tiền. Không phải em nói với chị kỹ năng máy tính của em rất lợi hại sao."

Thiệu Gia Kỳ mù mờ: "Em giúp Lam tổng sửa máy tính hả?"

"Cũng gần như vậy."

Thiệu Gia Kỳ không thể tin nổi. Ngọa hổ tàng long trong giới giải trí a, bình hoa đầu đất cũng có thể sửa máy tính kiếm tiền?

Lam Diệu Dương vẫn giữ phong thái đẹp trai đi thẳng một mạch xuống lầu ba, quay đầu nhìn lại một chút thì phía sau lại không có ai.

Nghê Lam không đi theo.

Hừ, cũng không thèm thêm Wechat của anh.

Lam Diệu Dương chẳng muốn quay lại lầu mười tám, anh liền gọi điện thoại kêu người tới khách sạn giúp anh thu dọn quần áo về nhà, lại gọi tài xế Trần Châu đến trước sảnh khách sạn đợi anh, giờ anh sẽ trở về.

Lam Diệu Dương bấm thang máy chuẩn bị xuống lầu, thang máy còn đang dừng ở lầu mười lăm, đang đi xuống.

Lam Diệu Dương do dự không biết có nên đi cầu thang xuống lầu cho xong không, lúc này nghe thấy tiếng người vừa nói chuyện vừa đi về phía này, mơ hồ còn có một chữ "Lam.

"Lam Diệu Dương quay đầu lại nhìn, là Lý Mộc cùng hai người đàn ông. Hai người kia cũng là ký giả, Lam Diệu Dương nhớ đã từng gặp bọn họ. Ba người thì thầm vừa đi vừa nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lam Diệu Dương, cùng nhau im bặt. Lam Diệu Dương cười với bọn họ:"Còn chưa về sao, vất vả rồi.

"Lý Mộc cong khóe miệng, cười không nổi, hai người kia cười lại với Lam Diệu Dương, nhìn nhau một cái. Lam Diệu Dương không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng hiểu vừa rồi bọn họ đang bàn luận về anh. Lần trước anh ném Nghê Lam ra khỏi phòng khí thế cỡ nào,"thủ thân như ngọc" cỡ nào. Lần này bị Lý Mộc bắt tại trận anh đưa thẻ phòng cho Nghê Lam thì mất mặt cỡ nào. Chân tướng sự thật thế nào không quan trọng, nội dung nhìn thấy có tính tưởng tượng là được.

Kỳ thật từ những gì nhìn thấy có thể đoán được bọn họ không xảy ra chuyện gì, bởi vì anh vào phòng không lâu thì Nghê Lam đã đi ra rồi. Chút thời gian như vậy đàn ông không đủ dùng.

Nhưng đối với kiểu chó săn như Lý Mộc mà nói thì những thứ này không quan trọng, huống chi anh và Nghê Lam còn đánh anh ta, xóa hình anh ta chụp. Đoán chừng lúc này Lý Mộc một bụng oán khí nha, cũng không biết anh ta còn thêm mắm dặm muối nói với người khác thế nào.

Thang máy đến rồi, Lam Diệu Dương cười rất phong độ với ba vị phóng viên kia, tiến vào thang máy. Anh cũng không hỏi bọn họ có đi hay không, đưa tay nhấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lam Diệu Dương với ba người kia mắt nhìn nhau, cuối cùng tầm mắt bị cửa thang máy ngăn lại.

Trong khoảnh khắc cửa thang đóng lại, Lam Diệu Dương rất kích động muốn giống Nghê Lam vậy phóng khoáng giơ ngón tay giữa với bọn họ, nhưng giáo dưỡng và thân phận ngăn anh lại.

Thật đáng tiếc, Lam Diệu Dương nghĩ, nếu có thể cá tính như Nghê Lam, muốn làm gì thì làm đó, tự do tự tại, thích thú cỡ nào.

Anh cười rộ lên, quỷ nghèo Nghê Lam kia, nếu như cô không lo ăn lo mặc, không biết còn hung hãn thành dạng gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!