Chương 12: (Vô Đề)

Điện thoại lần này lại là Phan Kính gọi tới.

Nghê Lam nhận điện.

Phan Kính cũng không khách sáo hàn huyên, trực tiếp hỏi cô: "Nghê Lam, em biết đánh quyền anh không? Có cơ hội kiếm tiền, quay một cái quảng cáo, em có muốn làm không?"

Đại ca, anh nhất định là ông trời phái tới đưa tin.

"Muốn làm chứ, thật tốt quá. Cảm ơn anh Kính. Là quảng cáo gì vậy? Yêu cầu đánh quyền anh chuyên nghiệp cỡ nào? Em hiện tại chưa chắc có làm được không."

Lời này cũng nói ra được, không biết mình có làm được không. Phan Kính thật muốn ói.

"Không cần quá chuyên nghiệp, nhưng động tác phải đẹp. Nếu thật sự được nhận quay sẽ có huấn luyện viên hướng dẫn. Tôi thấy em chắc được thôi. Đạo diễn là một người anh em của tôi, anh ấy và công ty sản phẩm tìm người cũng một thời gian dài rồi mà chưa tìm được người phù hợp. Tối qua tôi có đi ăn khuya nói chuyện quay phim với ảnh, nói khả năng của em không tệ, anh ấy liền muốn gặp mặt thử xem."

"Được chứ được chứ. Là quảng cáo sản phẩm gì vậy? Nhãn hiệu đồ thể thao sao? Mà giờ trên mạng em đang đen như vậy, danh tiếng cũng thối, bọn họ có để ý không?"

"Bọn họ không ngại."

Phan Kính ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, "Ừm, cũng không biết em có ngại hay không, là quảng cáo bao cao su."

Nghê Lam: "…"

"Cho nên vụ tai tiếng của em vừa khéo phù hợp với sản phẩm của bọn họ không đúng sao?" Nghê Lam nói, "Sẽ không quay mấy kiểu quảng cáo slogan đen càng thêm đen chứ, kiểu như "đeo bao bảo đảm lên sao" á?"

"Ha ha…" Phan Kính phụt cười, suýt chút nữa rớt cả điện thoại, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Cô nương ơi, tiếng hoa của em quá siêu rồi."

"Tiếng Anh của em cũng rất tốt, em còn biết tiếng Pháp, nhưng em từ chối nói lời thoại như thế."

Phan Kính cười ha ha,

"Yên tâm đi, sẽ không bôi đen em đâu. Làm sao lại nói mấy từ đó. Người ta là nhãn hiệu quốc tế lớn. Ý tưởng quảng cáo rất hay, nội dung đàng hoàng, chính là đánh quyền anh."

Nghê Lam cũng không yên tâm lắm, bởi vì không tưởng tượng nổi đánh quyền anh thì có liên hệ gì tới bao cao su chứ.

"Chẳng lẽ là nam giới không muốn mang, bị nữ giới đánh cho một trận? Kêu gọi nữ giới nâng cao ý thức bảo vệ mình sao?"

Phan Kính thấy không ổn: "Chị gái, chị có thể đến công ty quảng cáo đi làm rồi."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là giả." Phan Kính quay lại chủ đề chính:

"Hôm nay khi nào em có thời gian rảnh thì ghé qua nói chuyện, nếu đạo diễn thấy em phù hợp sẽ nói rõ nội dung hơn. Vì thời gian casting bên này kéo dài quá rồi, hai người thử vai trước đó cũng không phù hợp nên họ rất sốt ruột."

Nghê Lam nói:

"Một giờ em có cuộc họp, sau ba giờ chắc là được. Em hỏi lại người đại diện, chuyện tiền nong phải do chị ấy bàn, em không có kinh nghiệm sẽ không biết đàm phán. Anh gửi wechat thời gian với địa điểm gặp mặt cho em, em xác nhận xong sẽ nhắn lại cho anh."

"Được. Tôi cũng gửi số điện thoại đạo diễn cho em, hai người trực tiếp liên lạc với nhau đi." Phan Kính đáp lời, lại nói: "Cát xê sẽ không cao đâu, em nên tính sẵn con số mình muốn."

Nghê Lam cũng không khách khí: "Cũng nên nhiều chút chứ, dù sao em cũng có tiếng ở đây mà."

Phan Kính lại thấy không ổn: "Chị gái, sao chị lại sinh ra ảo giác là mình rất nổi tiếng vậy?"

"Anh nói bạn bè anh lên mạng tìm xem, xem thử có bao nhiêu người đang mắng em là biết hot cỡ nào rồi.

"Nghê Lam hùng hồn nói. Phan Kính vậy mà không phản bác được:"Được, được, em có lý."

Nghê Lam cười ha ha: "Em giỡn đó. Cám ơn anh, anh Kính, thật sự luôn. Nếu mà được, em mời anh ăn cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!