Trường quay "Bằng chứng im lặng
". Nghê Lam vẫn đang quay cảnh bị bắn chết. Rất đơn giản, quay hai đoạn ngắn cô tìm hung thủ sau nhà trong rừng, sau đó cô đứng ở sau nhà, Phan Kính phát hiện ra cô, lặng lẽ đi tới, không đợi cô phát hiện đã bắn cho cô một phát."Đùng" một tiếng Nghê Lam ngã xuống đất, chết.
Kỹ thuật diễn của Nghê Lam thực sự không ổn, diễn có hơi cố quá, hơi khoa trương. Nhưng lúc cô bị bắn lại cực kỳ thật, không giả vờ cắt xén bớt chút nào, cái tiếng kia nghe thôi đã thấy đau. Đạo diễn không làm khó cô, quay hai lần là cho qua rồi.
Phó đạo diễn nói với Nghê Lam, quay cái này cũng để dự phòng, nếu phần hậu kỳ có thể không cắt bớt cảnh của cô sẽ cố gắng không cắt. Cho nên nhân vật này bị bắn chết cũng là cảnh trong nội dung kịch bản.
Kỳ thật đây cũng là ý Lam Diệu Dương nói với đạo diễn, nguyên văn là phim cần quay thế nào thì quay thế đó, không nên bị những nhân tố khác ảnh hưởng. Chậm trễ thời gian của mọi người anh rất áy náy.
Đạo diễn Lã Bác Văn đương nhiên hiểu ý của Lam Diệu Dương, nhưng sau đó Nghê Lam cũng bị người đại diện mắng rồi, sắc mặt Lam Diệu Ninh cũng khó coi, càng đừng nói phía sau còn có bà chủ nhà họ Lam. Cuối cùng phân đoạn này có được giữ lại hay không cũng phải nói lại.
Dù sao quay thêm hai cảnh, cũng không thành vấn đề.
Nghê Lam không thèm để ý phó đạo diễn nói thật hay nói dối, dù sao cô cũng đã quay xong.
"Đạo diễn, anh thấy tôi cũng rất cố gắng, hôm nay cám ơn anh đã chiếu cố. Sau này có kịch bản nào thiếu người có thể gọi tôi nha."
Nghê Lam qua được lần này tâm tình rất tốt, chủ động nhiệt tình nói: "Lưu số điện thoại, thêm wechat đi."
Phó đạo diễn: "…" Vai diễn quần chúng của cô trong bộ này có khả năng lớn là giữ không nổi, cô còn mong chờ sang bộ khác sao.
"Công việc thư ký trường quay gì gì cũng được.
"Hôm nay Nghê Lam quan sát cả ngày cũng đã hiểu phần nào công việc của trường quay. Phó đạo diễn:"…
"Bình hoa di động đã đen tới mức không thể trở thành thần tượng chủ động yêu cầu làm công việc của đoàn phim, cô đùa tôi chắc? Phan Kính đứng một bên cười, đề xuất với cô:"Cô có thể làm diễn viên đóng thế cảnh hành động."
"Đúng, đúng." Nghê Lam vội vàng nói, "Nếu cần đóng thế cũng có thể gọi tôi."
Nghê Lam đưa điện thoại cho Phan Kính,
"Anh Kính thêm em đi, chúng ta không đánh không quen, hôm nay được anh giúp đỡ rồi. Em diễn vai phản diện cũng được. Nữ phản diện, không có cạnh tranh với anh, có vai nào phù hợp thì tìm em ha."
Phan Kính bị cô nói đến dở khóc dở cười, nhưng vẫn thêm số của cô, lưu thành bạn tốt.
Thiệu Gia Kỳ ở một bên thật sự nhìn không nổi, cái cô nàng này thực sự phải đưa đi khoa tâm thần. Lúc thì gắt gỏng lúc thì vui vẻ. Kết thúc hành hình đã đắc ý rồi. Cô thúc giục Nghê Lam: "Được rồi, đi nhanh đi. Đừng quấy rầy người ta."
"Được được."
Nghê Lam chào tạm biệt với mấy người đã nói chuyện hôm nay, còn cố ý đến chỗ đạo diễn, cảm ơn đạo diễn và Khương Thành, nói mình phải đi trước.
Vừa đúng lúc đạo diễn đang tua lại cảnh Nghê Lam đoạt lấy súng cho Khương Thành tham khảo, Khương Thành thấy Nghê Lam đi lại đây thì có chút sượng sùng, biểu hiện liền lạnh nhạt đi một chút. Nghê Lam giả vờ như không thấy, cười tít mắt cảm ơn bọn họ, tạm biệt rồi đi.
Tâm tình vui vẻ của Nghê Lam cũng không duy trì lâu lắm. Trên đường trở về, Thiệu Gia Kỳ bỗng nhiên nói: "Em chuẩn bị tâm lý đi, ngày mai chị Tĩnh về."
"Phải bàn chuyện huỷ hợp đồng đúng không?"
"Ừm."
"Haiz.
"Nghê Lam thở dài. Thiệu Gia Kỳ nói:"Cái này chị thật không giúp được em."
"Chị đã giúp em nhiều rồi."
Thiệu Gia Kỳ thở dài: "Sau này nếu có khó khăn gì thì tới tìm chị."
"Khó khăn duy nhất của em là thiếu tiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!